Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1361 : Thu phóng tự nhiên thì chính mình thành công

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Trần Thành Hoa cảm thấy cơ hội lần này rất quan trọng với mình, thế nhưng mình cũng không nên nắm cơ hội của người khác. Nó quan trọng với mình, chẳng lẽ không quan trọng với Vương Tử Quân sao?



Vương Tử Quân sao có thể hời hợt ném cơ hội này cho mình? Tuy trong lòng đang có nhiều âm thanh nói với hắn, thế nhưng cơ hội lần này thật sự có quá nhiều chỗ tốt, nhưng một âm thanh khác lại làm hắn phải rút điện thoại ra.



- Alo, là Tử Quân sao?



Điện thoại vừa nối thông thì Trần Thành Hoa đã dùng giọng không chờ đợi được nói.



Giọng nói khàn khàn của Vương Tử Quân từ đầu dây bên kia truyền đến:



- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là ai?



Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân cố gắng giả vờ, hắn thầm cảm động, đồng thời càng lớn tiếng nói:



- Vương Tử Quân, tôi là Trần Thành Hoa, cậu đừng giả vờ nữa, cơ hội này là của cậu, tôi căn bản không muốn nhận.



Sau khi xin phép được nghỉ vài ngày, Vương Tử Quân cầm điện thoại ngồi trong nhà, chờ tin tức của Trần Thành Hoa. Nếu như Trần Thành Hoa gọi điện thoại đến, như vậy đối phương rõ ràng là người có thể kết tình thâm; Nếu như Trần Thành Hoa không gọi điện thoại, Vương Tử Quân cũng không gọi đi, quan hệ giữa hai người xem như đối phương thiếu nợ hắn một phần nhân tình.



Trần Thành Hoa không làm cho Vương Tử Quân thất vọng, biểu hiện của đối phương làm cho Vương Tử Quân cảm thấy những gì mình phải bỏ ra căn bản rất đúng, rất đáng kết giao.



- Anh Trần, anh đừng nói nhảm, hai người chúng ta không phải là bạn bè sao?



Vương Tử Quân ném giọng nói khàn khàn của mình đi, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.



- Nếu cậu xem tôi là bạn, cậu không nên nhường cơ hội lần này cho tôi.




Lật Tòng Ba thấy bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân, thế là chợt nhớ đến một câu chuyện vui trên bàn rượu: "Quan trường chính là hiệu triệu tất cả những con người phấn đấu làm quan, có một số việc cần phải học tập theo những người đàn ông đang làm người yêu mình thỏa mãn. Một là không khoe khoang thành tích của mình; hai là vào thời điểm mấu chốt cần phải chịu đựng giỏi; ba là phải giỏi công kích đối phương; bốn là phải ma xát để cho người ta cảm thấy khoái cảm; năm là thắng lợi cũng phải biết tiến lùi, phải biết khiêm nhường nhã nhặn!"



Khi đó Lật Tòng Ba nhớ rõ cả bàn rượu phải cười vang, bây giờ nghĩ lại thì thấy hình tượng đó giống như Vương Tử Quân. Trần Thành Hoa nhìn qua Vương Tử Quân, thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, thế là không khỏi cảm thấy có chút thoải mái.



Khi Vương Tử Quân trò chuyện với Lật Tòng Ba, ba người Trần Thành Hoa đi đến. Vẻ mặt Trần Thành Hoa khẽ động, trong lòng đầy cảm kích. Khi hắn định đi về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã nói:



- Anh Thành Hoa, anh phải mời tôi bữa cơm mới được, lúc này dạ dày đã đói đến mức co thắt rồi.



Trần Thành Hoa nhìn vẻ mặt đầy thẳng thắn chân thành của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy tất cả lời nói của mình sẽ như dư thừa. Hắn vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thành nói:



- Tối nay chúng ta không say không về.



Mười giờ sáng, một bóng người quen thuộc được nhân viên công tác bao quanh đi vào trong phòng họp đã được chuẩn bị tốt. Khi thấy bóng người quen thuộc này, tiếng vỗ tay chợt vang lên nhiệt liệt.



Không ai tổ chức mọi người vỗ tay, cũng không ai dẫn đầu, mọi người đều tự giác hành động. Khi tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, một âm thanh quen thuộc với người trong nước chợt vang lên.



Tuy thủ trưởng phát biểu một giờ đồng hồ nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe rất chăm chú. Thủ trưởng yêu cầu các học viên trong ban huấn luyện tăng cường học tập, cần phải đẩy mạnh lòng nhiệt tình, sau này quay về địa phương và đơn vị vùi đầu vào công tác.



Cứ mười phút thì tiếng vỗ tay lại vang lên, những người ngồi nơi đây phần lớn là cán bộ cấp tỉnh, nhưng Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt từng người, cảm thấy ai cũng phấn chấn tinh thần.



Khi thủ trưởng kết thúc bài phát biểu, ba vị học viên bắt đầu tiến hành diễn thuyết báo cáo, người thứ nhất lên tiếng là vị bí thư tỉnh ủy duy nhất trong lớp.



Khi Vương Tử Quân lẳng lặng nghe vị bí thư tỉnh ủy kia lên tiếng, hắn thấy Vũ Tiểu Dương khẽ vẫy mình. Hắn có chút do dự, sau đó đi về phía Vũ Tiểu Dương.