Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1381 : Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Hôm nay mở hội nghị thường ủy thì Lữ Tiến Binh cảm thấy mình chóng mặt mơ hồ, hắn căn bản không có tâm tư phản kích những người tấn công mình. Trong đầu hắn hiện lên những gì mình đã kết dính với Cổ Thập Minh.



Dựa theo những gì được biết về Cổ Thập Minh, người này căn bản không phải là đàn ông kiên cường, tai vạ đến đầu, tất sẽ vì bảo toàn mình mà kéo người khác chạy vào.



Chưa nói những thứ gì khác, số tiền mà mình và Cổ Thập Minh bòn rút ra cũng đủ cho nửa đời sau sử dụng. Nhưng hắn còn trẻ, hắn còn cần nhiều tiền, hắn muốn hưởng thụ. Tuy không có thể hưởng thụ những ngôi sao đẹp đẽ như trước, thế nhưng căn bản vẫn có xúc động với phụ nữ trẻ.



Nhưng chờ đợi Lữ Tiến Binh chính là một sự thật tàn khốc, vì vậy trầm ngâm nửa giờ thì hắn cho ra quyết định.



Đi, không nên ở lại chỗ này, chỉ khi nào đi ra ngoài thì mình mới có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống của một ông hoàng. Hắn phải đi thật sớm, hắn phải nắm chặt thời gian khi mà Cổ Thập Minh chưa khai ra để bỏ chạy, nếu không tất cả sẽ chậm.



Lữ Tiến Binh vốn cũng không cần phải vội vàng như vậy, thế nhưng lúc này căn bản không còn nhiều thời gian để cho hắn mưu đồ việc khác, hắn chỉ có thể mạo hiểm một lần mà thôi.



- Tút tút tút.



Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lữ Tiến Binh căn bản có chút kích động khi cầm vào điện thoại. Thế nhưng khi thấy dãy số gọi đến thì vẻ mặt hắn nhanh chóng trở nên nghiêm túc, hắn do dự nháy mắt rồi tiếp nhận điện thoại:



- Alo.



- Trưởng phòng Lữ, tôi là Tiểu Tần, hôm nay trường đảng tỉnh ủy mở ban huấn luyện cán bộ, muốn mời ngài đến tham gia lễ khai giảng.



Thư ký Tần Thiên Kiếm của hắn ở đầu dây bên kia khẽ mở miệng khai báo.




- À, tôi biết rồi, hôm nay tôi có chút không thoải mái, muốn ngủ một giấc, có chuyện gì ngày mai sẽ xử lý sau.



Lữ Tiến Binh dùng giọng chân thật đáng tin nói, sau đó cúp điện thoại. Hắn tiện tay ném chiếc điện thoại đã theo mình không ít năm xuống cống ngầm.



Tiếng xả nước ào ào vang lên trong nhà vệ sinh, Lữ Tiến Binh xem như đã vứt bỏ những thứ liên lạc với thân phận của mình ở tỉnh Sơn Nam.



Lữ Tiến Binh quay lại sân bay, hắn trầm ổn ngồi xuống lấy một tờ báo ra xem xét.



Nhưng khi hắn lật đến trang thứ hai, gương mặt không khỏi có hơi nhăn lại. Cũng không phải trên tờ báo xuất hiện kẻ địch của hắn, mà trên đó là cái tên của hắn. Đây là một bài viết về phương diện tu dưỡng của cán bộ, tuy bài viết này là do thư ký trong văn phòng của phòng tổ chức viết ra, thế nhưng lại đề tên Lữ Tiến Binh.



- Ôi!



Lữ Tiến Binh thở dài một hơi, hắn khẽ gấp tờ báo lại. Nhưng khi hắn gấp tờ báo lại, hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng tiến đến. Khi thấy hai người đàn ông kia thì trái tim của hắn chợt nhảy lên cuống họng.



Bọn họ không phải đến bắt mình đấy chứ?



Khi Lữ Tiến Binh đang cảm thấy cực kỳ căng thẳng thì hai người đàn ông nhanh chóng tiến về phía này.



Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ mình đã lộ sao? Lữ Tiến Binh cảm thấy không cam lòng, nhưng hắn biết rõ bây giờ mình căn bản không còn lựa chọn nào khác. Hắn căn bản không thể bỏ chạy được, thế nhưng không chạy thì phải làm sao đây?