Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1397 : Trăng tròn thiếu nước

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


- Tút tút tút.



Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng. Tần Vân Duy nhìn về phía điện thoại mà nhíu mày. Hắn là một thư ký, công tác của hắn chủ yếu là tiếp điện thoại cho lãnh đạo. Trước kia tiếp điện thoại là một cảm giác hưởng thụ với hắn, nhưng bây giờ hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại và sinh ra cảm giác kinh sợ.



Nhưng dù thế nào thì vẫn phải nghe máy, Tần Vân Duy hít vào một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên:



- Alo, chào anh, tôi là Tần Vân Duy.



- Vân Duy, bí thư La có ở đó không? Tôi có chuyện cần thương lượng với anh ấy.



Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của phó bí thư Lý.



Lời nói của Lý Tắc Thành làm cho Tần Vân Duy chợt cau mày, cũng không phải là lời nói của đối phương có vấn đề, thế nhưng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái chính là thái độ của đối phương.



Khi Tần Vân Duy mới làm thư ký cho bí thư La Nhân Uy thì Lý Tắc Thành chỉ là một vị thường ủy thị ủy, cũng vì được bí thư La tán thưởng nên mới tiến lên như diều gặp gió, đã là phó bí thư thị ủy Sơn Viên.



Tần Vân Duy nhớ rõ khi mình là thư ký cho bí thư La Nhân Uy, Lý Tắc Thành thường gọi mình là cậu Vân Duy, mỗi lần gặp mặt hay gọi điện thoại đều là không cười thì không mở miệng. Khi nói về chuyện của bí thư La Nhân Uy thì Lý Tắc Thành đến bây giờ thường chạy sang báo cáo công tác, thế nhưng giờ mở miệng lại muốn thương lượng.



Tuy cũng chỉ là một ý nghĩa, thế nhưng Tần Vân Duy là người công tác lâu năm, hắn hiểu sự khác nhau giữa hai từ kia là thế nào. Giống như khi lãnh đạo ký tên, tuy cũng là đồng ý, thế nhưng thân bút thẳng hai nghiêng là có sự chênh lệch khác biệt lớn.



Tần Vân Duy căn bản rất không thoải mái với những biểu hiện của Lý Tắc Thành, hắn càng cảm thấy bí thư La Nhân Uy đề bạt một tên bác sĩ nham hiểm như vậy là không đáng. Nhưng hắn vẫn thành thật dùng giọng cung kính nói:



- Bí thư Lý, tôi sẽ báo cáo với bí thư La.



- Ừ!



Lý Tắc Thành ở đầu dây bên kia đặt mạnh điện thoại xuống, Tần Vân Duy nghe thấy âm thanh cúp điện thoại mà không khỏi sinh ra cảmg giác lạnh cả người.



Tần Vân Duy biết mình lạnh cả người vì cái gì, thế nhưng với tình huống bây giờ, hắn chỉ là một thư ký thì căn bản không cho ra được tác dụng gì cả. Sau khi làm thư ký cho bí thư La Nhân Uy, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy mình rất có năng lượng, một vài sự việc mà người khác cảm thấy khó xử lý, chỉ cần hắn nói hai ba lời thì sẽ được giải quyết thuận lợi.



Nhưng bây giờ Tần Vân Duy cảm thấy khi đó mình căn bản không có lực lượng gì, chủ yếu là lực lượng của La Nhân Uy đứng sau lưng. Hắn dù thế nào cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu không còn hổ thì hắn căn bản không còn là thứ chó má gì.



Nếu như bí thư Vương Tử Quân gặp chuyện này sẽ xử lý thế nào? Trong đầu Tần Vân Duy chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười tự chế giễu chính mình. Gần đây mình lấy bí thư Vương Tử Quân làm mục tiêu phát triển tương lai, thậm chí cũng cảm thấy mình làm tốt tương đương với bí thư Vương, thế nhưng thực tế thì lại kém bí thư Vương quá xa xăm.



Tần Vân Duy đi vào trong phòng làm việc quen thuộc, hắn vẫn gõ cửa theo thói quen. Thế nhưng khi ngón tay gõ lên cánh cửa, hắn chợt cảm thấy âm thanh gõ cửa của mình nhỏ hơn trước kia rất nhiều.



Mình làm sao vậy? Tần Vân Duy thầm oán trách mình một câu, hắn chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, thế nhưng lúc này bên trong vang lên một âm thanh mất hết sức lực:



- Vào đi.



Tần Vân Duy đẩy cửa đi vào trong phòng, đập vào mắt hắn là tình cảnh quen thuộc, bí thư La Nhân Uy ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, giống như tình huống hắn gõ cửa phòng làm việc này vào hai năm trước. Nhưng khi đi đến gần hai bước thì hắn lại cảm thấy không giống, tuy vẫn là căn phòng này, vẫn là chiếc ghế kia, vẫn là người nọ, thế nhưng căn bản không còn giống như dĩ vãng.



La Nhân Uy già rồi, không biết từ khi nào thì trong lòng Tần Vân Duy bùng lên cảm giác như vậy. Lúc này trong mắt Tần Vân Duy thì La Nhân Uy căn bản không còn là một bí thư cực kỳ uy phong dũng mãnh, chỉ còn là một ông lão mà thôi.



Một ông lão sắp mất đi tất cả hào quang trên người mình.



Dù trong chính đàn thành phố Sơn Viên thì những lời khen chê với bí thư La Nhân Uy căn bản là không đồng nhất, thế nhưng là thư ký của bí thư La Nhân Uy, Tần Vân Duy cũng cảm thấy bí thư đối với mình căn bản là không tệ. Cũng vì sự quan tâm của La Nhân Uy mà hắn có thể từng bước thăng chức ở thành phố Sơn Viên, phát triển như gió xuân. Thư ký của lãnh đạo dễ dàng phát triển đã không còn là bí mật gì nữa, vì có lãnh đạo nào không muốn đề bạt thư ký của mình?




Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Đường, La Nhân Uy đi vào trong phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong. Lúc này trong phòng của Tiểu Đường chỉ còn lại một mình Tần Vân Duy, điều này làm cho hắn có thời gian quan sát. Căn phòng này không lớn, thế nhưng lại là một phòng làm việc thần bí trong mắt đám cán bộ tỉnh Sơn Nam.



Thật ra phòng làm việc này cũng không khác gì những phòng khác ở văn phòng thị ủy Sơn Viên, chẳng qua vì hai người có công tác khác biệt, có lãnh đạo khác biệt. Tần Vân Duy nhìn qua những vật phẩm quen thuộc trên bàn làm việc của Tiểu Đường, hắn chợt cho ra kết luận như vậy.



- Ủa, Tiểu Đường đây là muốn làm gì nhỉ?



Khi Tần Vân Duy lơ đãng nhìn vào góc phòng làm việc của Tiểu Đường, hắn phát hiện có vài thứ đã được gói sẵn để đó. Tuy những thứ kia được bọc kín thế nhưng nhìn vào bộ dạng bên ngoài, vẫn có thể thấy đó là những vật phẩm gì đó.



- Ha ha, mời cậu Tần uống trà.



Khi Tần Vân Duy cảm thấy nghi hoặc thì Tiểu Đường đã đi ra, hắn vừa rót trà cho Tần Vân Duy vừa nói.



Thư ký đều là những người giỏi nhìn mặt nói chuyện, Tiểu Đường cũng không phải là người ngoại lệ. Lúc này hắn thấy gương mặt có vài phần chú ý của Tần Vân Duy, biết đối phương có vài ý nghĩ gì đó, nhưng hắn cũng không giải thích. Sau khi Tần Vân Duy ngồi xuống, hắn bắt đầu nói về những chuyện trong thành phố Sơn Viên.



Tiểu Tần là người nói chuyện rất nắm chắc nội dung, tuy sự kiện La Xương Hào gây náo loạn cả tỉnh, thế nhưng hắn không đề cập đến chuyện này. Hắn chỉ nói với đối phương về những chuyện vặt vãnh mà thôi. Thực tế Tần Vân Duy rất hy vọng Tiểu Đường sẽ mở miệng nói ra vài ý nghĩ của bí thư Nhất Phong.



Thời gian trôi qua như từng giọt nước rơi xuống, hai người trò chuyện với nhau hơn nửa giờ, cuối cùng phát hiện mình căn bản không còn gì để nói, thế là căn phòng lại trở nên yên ắng.



Bầu không khí yên ắng được duy trì hai phút, Tiểu Đường là người làm chủ, hắn cảm thấy mình nên phá vỡ bầu không khí này, thế là trầm giọng nói:



- Cậu Vân Duy, bây giờ không phải đã tính toán sẵn rồi chứ? Thời cơ rất quan trọng, nên nắm chắc, không thì sẽ rất thảm.



Tần Vân Duy chợt sững sờ, hắn hiểu ý của Tiểu Dường, hắn kiềm chế cảm giác xúc động rồi lên tiếng thỉnh giáo:



- Kính xin anh chỉ điểm cho.



- Đổi vua sẽ đổi thần, đây là một câu nói có từ thời xa xưa, anh em chúng ta cùng công tác ở tỉnh Sơn Nam nhìn qua giống như có cảnh tượng tốt nhưng trăng tròn vẫn thiếu, phải có nước nữa, sau này chúng ta không còn được lãnh đạo bao phủ, thế nên tìm nơi thanh tịnh và thoải mái là được. Những địa phương nước sôi lửa bỏng thế này căn bản không thích hợp với chúng ta.



Tiểu Đường nói bằng giọng đầy cảm xúc, Tần Vân Duy xem xét lời nói của đối phương, chợt sinh ra cảm giác thỏ chết cáo vào nồi, đồng thời cũng tỉnh táo hẳn.



Xe nhanh chóng chạy đi trên con đường thẳng tắp, những tòa nhà hiện đại và nhà máy bị bỏ lại sau lưng. Khương Long Cương ngồi kế bên tài xế, tâm tư của hắn đặt lên người Vương Tử Quân ngồi phía sau.



Những biến hóa gần đây trên tỉnh làm cho Khương Long Cương cảm thấy hoa cả mắt, tất cả giống như đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh sau cơn bão tố. Dù lúc này vẫn còn nhiều tình huống gió thổi cỏ lay, thế nhưng hắn thấy nó căn bản không còn ảnh hưởng đến toàn cục.



Bí thư Nhất Phong thành bộ trưởng Nhất Phong, chủ tịch Thạch trở thành bí thư Thạch, bí thư Đường trở thành quyền chủ tịch tỉnh...



Nếu so sánh với những biến hóa này của các vị lãnh đạo tỉnh ủy, Vương Tử Quân vẫn là bí thư Vương, nhưng không còn là bí thư Vương của thành phố La Nam, mà là bí thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang.



Bổ nhiệm này của bí thư Vương Tử Quân căn bản nằm ngoài dự đoán của Khương Long Cương, hắn dù thế nào cũng không ngờ bí thư Vương vốn sẽ tiến lên vị trí trưởng phòng tuyên truyền tỉnh Sơn Nam, lại được điều đến tỉnh Nam Giang. Tuy chỉ là một điều động, thế nhưng Khương Long Cương biết rõ khi bí thư Vương đi nhận chức, mình căn bản không được thuận tiện gặp mặt bí thư Vương như hôm nay.



Mặc dù Khương Long Cương đã có được sắp xếp, thế nhưng hắn vẫn có chút thất vọng. Thành phố La Nam vẫn là thành phố La Nam, những người mà bí thư Vương để lại, dù là chủ tịch Hà có tiến một bước hay không, ai cũng không quá quan tâm đến một thư ký như hắn nữa.



Thư ký của lão bí thư thị ủy tiền nhiệm, Khương Long Cương nghĩ đến danh tiếng của mình mà cảm thấy dở khóc dở cười, hắn cảm thấy tuổi thọ của Vương Tử Quân cản bản rất chênh lệch so với chữ lão kia.



Mặc dù sau khi có quyết định đề bạt thì Vương Tử Quân căn bản không nói lời nào, thế nhưng nhìn vào vẻ mặt của bí thư Vương thì căn bản là không muốn rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Tuy đám cán bộ tỉnh Nam Giang hầu như đều phát triển rất nhanh, kinh tế Nam Giang cũng phát triển mạnh mẽ, thế nhưng Khương Long Cương cảm thấy bí thư Vương ở lại tỉnh Sơn Nam vẫn tốt hơn