Bí Thư Trùng Sinh

Chương 140 : Chó không thể không sủa, mèo không thể không ăn vụng

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


- Bí thư Mạnh, anh nói anh em Mạnh gia đã đồng ý rồi sao?



Vương Tử Quân cầm điện thoại lên, trên mặt là cảm giác vui vẻ khó áp chế, nhưng giọng điệu lại có hơi nhàn nhạt.



- À, bí thư Mạnh, anh xem, trước đó đã làm tốt công tác đền bù giải tỏa nhưng bọn họ không phối hợp, bây giờ phát sinh sự việc thế này, các thôn khác còn yêu cầu không cần thu đất của bọn họ. Bây giờ thì xong, vì vậy vài vấn đề về tuyển công, tôi sẽ sắp xếp chủ tịch Cừu Gia Thành và bí thư Dân Cường đến tiếp xúc với những thôn khác.



Lời nói của Vương Tử Quân tuy không phải là phê bình nhưng cũng làm cho bí thư Mạnh đỏ mặt:



- Bí thư Vương, anh xem, đều do tôi công tác không đủ mạnh, gây phiền toái cho ủy ban.



Vương Tử Quân thấy bí thư Mạnh nói chuyện ấp úng thì cười hì hì, trong miệng lại nói câu trấn an: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn



- Không có gì, tôi không truy cứu thái độ của anh, vì anh là đảng viên, chút tư tưởng giác ngộ là phải có, xe lửa có chạy nhanh cũng nhờ đầu tàu kéo đi.



Bí thư Mạnh khúm núm đồng ý, lão chùi mồ hôi trán, trong lòng thầm an tâm hơn rất nhiều. Dù thế nào thì chiêu này thành công cũng không làm cho những thôn khác tiếp tục chạy tranh giành chỉ tiêu, vì vậy cũng coi như là kết quả tốt.



...



- Cái gì? Bắt được một người hành tung khả nghi? Anh ta nói mình là phóng viên? Có giấy chứng nhận không?



Vương Tử Quân nhíu mày theo bản năng, hắn tuy không sợ phóng viên nhưng vấn đề này có hơi kỳ quặc, một phóng viên sao lại chạy đến thôn Hậu Truân?



Sau khi kết thúc trò chuyện với bí thư Mạnh, Vương Tử Quân chợt ý thức được sự xuất hiện của tên phóng viên kia có vấn đề, có âm mưu gì đó, mà xã Tây Hà Tử cũng không phải nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Lần trước khi ký kết hợp đồng với tập đoàn Chính Hồng thì huyện ủy đã chào hỏi truyền thông, phòng tuyên truyền lại chuẩn bị xe đưa đón, thế nên mới đưa đến vài tên phóng viên, bây giờ thôn Hậu Truân sao lại xuất hiện phóng viên? Hơn nữa lại vào đúng thời điểm anh em Mạnh gia đang náo loạn với ủy ban vì vấn đề đền bù đất đai.



Dựa theo kinh nghiệm công tác ở tuyến cơ sở, những chuyện náo loạn về đất đai thế này thường cưỡng chế giải quyết, phát sinh xung đột cũng là khó tránh khỏi. Mỗi khi gặp sự kiện đền bù giải tỏa thì ủy ban đều có một câu: Phòng hỏa, phòng trộm, phòng phóng viên. Nếu như chút chuyện hành chính như vậy bị phóng viên chọc ra, xử lý thì dễ nhưng sẽ liên quan đến mũ quan của cán bộ lãnh đạo.



Vương Tử Quân có ý nghĩ như vậy, hắn nhấc điện thoại gọi đến đồn công an xã, chưa đến năm phút sau thì Triệu Tứ Dược đã vội vàng chạy đến.



- Bí thư Vương, anh tìm tôi sao?



Triệu Tứ Dược biểu hiện rất cung kính, hắn đứng trước mặt Vương Tử Quân và nói lời vấn an.



- À, dạo này đồn trưởng Triệu có vẻ rất bận rộn?



Vương Tử Quân phất tay cho Triệu Tứ Dược ngồi xuống, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói.



Triệu Tứ Dược dù thật sự có việc trong lòng, thế nhưng cũng là một cán bộ công tác lâu năm, Vương Tử Quân hỏi như vậy cũng không nghĩ ngợi như vậy mà liên tục kêu khổ:



- Bí thư Vương, thật sự không có biện pháp, tôi chỉ có chức vụ nhỏ ở đồn công an xã nhưng cũng đủ lục phủ ngũ tạng, những ngày qua tôi chạy như ngựa, vừa nắm trị an vừa làm công tác tư tưởng, còn có vụ án mạng năm ngoái, bên trên yêu cầu quá nghiêm, án mạng phải phá, đã là vụ án mà cục công an thành phố lên tiếng đốc thúc. Nói thật với bí thư Vương, tôi đây thậm chí còn không có thời gian đứng thở.



- À, gánh vác vấn đề an toàn cho một xã, Tứ Dược, trọng trách trên vai của anh rất nặng.
Triệu Tứ Dược giống như đang dùng mọi cách để thu hút người khác, hắn lại dùng giọng nhàn nhạt hỏi.



- Muốn, tại sao lại không muốn chứ?



Hào Đại Phát nhanh chóng lên tiếng, hắn nhìn vào Triệu Tứ Dược, hai mắt sáng rực lên:



- Đồn trưởng Triệu, ngài có việc gì cần phân phó? Chỉ cần Hào Đại Phát này có thể làm được, dù là lên núi đao xuống vạc dầu thì tôi cũng không nuối tiếc.



- Nhìn xem, cậu là công an trừ hại cho dân, trừ bạo an dân, bảo vệ một phương bình an, cậu lên núi đao xuống vạc dầu làm gì? Đó là những chuyện đám côn đồ thổ phỉ làm, tôi không cần cậu làm những chuyện phạm pháp, tôi chỉ muốn cậu làm một việc nhỏ thôi. Chờ lát nữa đồn công an chúng ta sẽ cùng bí thư Vương đi xuống thôn Hậu Truân, ý nghĩ của bí thư Vương chính là giết một người dạy trăm người, anh thấy đối tượng muốn đối phó thì ra tay ngay, dùng sức trừng trị.



Triệu Tứ Dược ném điếu thuốc trong tay vào gạt tàn rồi hung hăng nói.



"Ra tay đánh người, cứ tưởng chuyện gì lớn lao!"



Hào Đại Phát vỗ ngực của mình, hắn dùng giọng sắt son đảm bảo:



- Đồn trưởng Triệu cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không làm anh thất vọng. Đúng rồi, đánh thành tiêu chuẩn gì?



- Nửa sống nửa chết.



Triệu Tứ Dược cười hì hì, sau đó nói tiếp:



- Chủ yếu là đánh vào mặt, hiểu không?



- Đồn trưởng cứ yên tâm, những chuyện như vậy tôi rất quen.



Hào Đại Phát vỗ ngực dùng giọng đầy đắc ý nói.



- Được, cậu đi gọi phó đồn trưởng Tôn đến đây, nói là tôi cho gọi.



Sau khi sắp xếp xong thì Triệu Tứ Dược cười nhạt một tiếng khua tay nói với Hào Đại Phát.



Khi Hào Đại Phát đi ra, chỉ một lát sau phó đồn trưởng đã đi đến. Triệu Tứ Dược dùng giọng chân thật đáng tin phân phó với vị phó đồn trưởng, để cho hắn dẫn đội ngũ cùng cán bộ ủy ban đi xuống thôn Hậu Truân, hắn còn phải vào huyện họp.



Mười phút sau, ba gã công an của đồn công an cộng với năm tên phối hợp phòng ngự tạo thành một đội ngũ đi về phía thôn Hậu Truân. Triệu Tứ Dược ngồi trong phòng làm việc, hắn nhắn tin đến một số máy quen thuộc, nội dung chỉ có ba chữ: "Bắt đầu rồi".



Lúc này Vương Tử Quân đã triệu tập hơn mười vị cán bộ thôn và các thành viên ban ngành đứng sẵn, khi phó đồn trưởng đến báo cáo Triệu Tứ Dược phải đi họp, Vương Tử Quân tỏ ra rất bất mãn, đồng thời cũng lên tiếng với vị phó đồn trưởng, yêu cầu Triệu Tứ Dược họp xong đến gặp mình ngay.



Một chiếc xe jeep, một chiếc xe cảnh sát, cộng thêm chục chiếc xe máy tạo thành một đội ngũ xuất phát về phía thôn Hậu Truân. Vương Tử Quân ngồi ở ghế đầu, Trương Dân Cường, Cừu Gia Thành và Tề Á Bân ngồi ở hàng ghế sau.