Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1404 : Một gậy vào đầu

Ngày đăng: 02:28 19/04/20


Quyền lực thật sự là thứ tốt, một khi có quyền lực dù anh phải phục tùng một ai đó, thế nhưng người nào đó cũng phải phục tùng anh. Vì mỗi người phát triển trong quan trường đều nhớ kỹ một chuẩn tắc: "Quan lớn hơn một cấp đè chết người!"



Quả nhiên khi người kia vươn tay ra thì trên mặt Hà Thường Minh lộ ra nụ cười, hắn nhanh chóng tiến lên hai bước, sau đó hai tay bắt chặt tay đối phương:



- Chào bí thư Diêu, chúng ta đã lâu rồi không gặp.



- Đó là vì lãnh đạo quá bận rộn, thế cho nên căn bản không đủ quan tâm đến tỉnh Nam Giang chúng tôi.



Bí thư Diêu vừa bắt chặt tay Hà Thường Minh vừa cười lớn nói. Lời nói của bí thư Diêu rất có ý nghĩa, vừa có chút oán trách vừa tăng giá trị con người của Hà Thường Minh, điều này không khỏi làm cho gương mặt của Hà Thường Minh có vài phần tươi sáng.



Hà Thường Minh cười nói:



- Bí thư Diêu nói vậy tôi cũng không dám nhận, ngài là lãnh đạo của tôi, trước mặt ngài tôi chỉ là một tên thư ký trẻ tuổi mà thôi.



Vương Tử Quân lẳng lặng đứng một bên nghe hai người ki ôn chuyện. Tuy lần này người ta đến tiễn chân hắn, thế nhưng Hà Thường Minh mới là nhân vật chính.



Bí thư Diêu tuy trò chuyện với Hà Thường Minh thế nhưng ánh mắt của lão lại lơ đãng nhìn về phía Vương Tử Quân. Lão là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lão căn bản hiểu rất rõ về Vương Tử Quân.



Tuyến trên sao lại phái một vị cán bộ trẻ tuổi như vậy xuống làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang? Chỉ bằng vào người này có thể trấn trụ được đám binh hùng tướng mạnh của ủy ban tư pháp sao? Nếu không trấn áp được, như vậy rõ ràng chỉ còn lại tình huống khổ cực không nói nên lời. Nói thật trong khối ủy ban tư pháp, chính lão còn không muốn quản làm gì cho mệt.



Diêu Trung Tắc nghĩ đến khối tư pháp trong tỉnh Nam Giang mà không khỏi nhớ đến gương mặt âm trầm của bí thư Diệp vào ngày hôm nay. Xem ra bí thư Diệp rất mất hứng vì vị bí thư mới đến của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.




Vài người đi vào phòng họp nhỏ, chỉ một lát sau thì nhân viên phục vụ đã đưa trà đến. Vương Tử Quân nghe đám người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh nói chuyện với nhau, trong lòng thầm nghĩ không biết bí thư Diệp kia là hạng người thế nào.



Diêu Trung Tắc nói chuyện rất có trình độ, tuy đối tượng chủ yếu là Hà Thường Minh, thế nhưng nói được bốn năm câu thì ném cho Vương Tử Quân một câu, không làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác vắng vẻ.



Mười phút sau người đàn ông trung niên được gọi là Chấn Hưng đi vào, hắn nói bí thư Diệp bên kia cho ra lời mời. Diêu Trung Tắc lúc này mới đứng lên, hắn và Hà Thường Minh đi song song vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp.



Khi hai người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh đi đến cửa, một người đàn ông cơ thể cao lớn mái tóc hoa râm hơn năm mươi tuổi đi ra chào đón, vừa đến cửa thì tiếng cười đã truyền ra hành lang:



- Ủy viên Hà, chào mừng, chào mừng anh đến Nam Giang.



Người đàn ông này vừa nói vừa vươn tay ra, Hà Thường Minh lại vươn hai tay bắt chặt tay đối phương:



- Chào bí thư Diệp.



- Ủy viên Hà, tôi nhờ lần trước hai chúng ta gặp mặt nhau, đúng rồi, là lúc tôi về thủ đô, tửu lượng của cậu rất tốt, lúc này cậu đến tỉnh Nam Giang, không uống vài ly thì rõ ràng có ý kiến với tôi, lại nói chúng tôi chiêu đãi không tốt.



Bí thư Diệp vừa chào hỏi Hà Thường Minh vừa khẽ đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.



Lúc này ánh mắt của Vương Tử Quân cũng tập trung lên người vị bí thư đứng đầu tỉnh Nam Giang, khi hai bên đối mặt với nhau, Vương Tử Quân khẽ nở nụ cười hữu hảo với đối phương. Lúc này bí thư Diệp cũng gật đầu với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy khi nhìn về phía mình thì ánh mắt bí thư Diệp có vài phần căng cứng.