Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1414 : Tôi quản việc không quản người
Ngày đăng: 02:28 19/04/20
Tác dụng của báo đảng là gì? Không phải là tiếng nói của đảng và chính quyền sao? Báo đảng chủ yếu là kiến tạo bầu không khí của dư luận, nhưng anh lại là kẻ gây sự, chọn ba lấy bốn, không phải đang cố gắng làm loạn sao? Anh cố ý gây phiền toái cho tôi, hay là muốn làm náo động đây?
Vương Tử Quân nhìn đám phóng viên vây quanh phó chánh án Lý, hắn khẽ đẩy cửa đi xuống. Du Giang Vĩ thấy Vương Tử Quân bước đi, dù không biết làm sao nhưng vẫn chạy theo sau.
Khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Khâu Triều Quế, lúc này vị phó chánh án Lý xoay người bỏ đi, vài vị phóng viên căn bản cũng không có ý nghĩ buông tha. Đặc biệt là nữ phóng viên đeo kính, nàng càng lớn tiếng chất vấn phó chánh án Lý:
- Chánh án Lý, xin hỏi quý đơn vị có thái độ gì với những nhân viên tham gia phá án năm xưa? Có phải là lấy tiền của dân bồi thường cho dân là xong rồi không? Ngài không trả lời, hay là chuyện này căn bản có gì đó không thể nói?
Phó chánh án lý giống như không nghe được câu hỏi của nữ phóng viên, hắn nhanh chóng đi về phía trước. Trong đầu hắn thầm cảm thấy rất căm hận, mình lúc này dù có ở lại nói ngàn lời cũng khó thể nào rửa sạch cơ thể được. Hắn có một lý do để không tiếp nhận câu hỏi của đám phóng viên, vì hắn là phó chánh án, hắn phải đảm bảo sự tôn nghiêm của mình.
Khâu Triều Quế có chút ngẩn ngơ, lão nhìn phó chánh án Lý đã đi xa, lão cũng chuẩn bị rời đi, ánh mắt có vài phần buồn bực vô cớ.
Vương Tử Quân nhìn ông lão phía bên kia chuẩn bị xoay người bỏ đi, trong lòng có chút khó chịu, cũng có vài phần xúc động. Dân chúng căn bản là quá lương thiện. Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Khâu Triều Quế, sau đó hắn khẽ nói:
- Ông, chúng cháu làm không tốt công tác của mình, đã làm cho ngài phải chịu uất ức.
Khâu Triều Quế nhìn người đàn ông trẻ tuổi đi đến, trong lòng không biết phải làm sao cho phải. Lão không nhận ra người này, thế cho nên cũng không biết nói gì hơn.
Đám phóng viên ở bên kia thấy Vương Tử Quân xuất hiện thì giống như tìm được manh mối, cả đám người ồn ào chạy về phía bên này.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến đám phóng viên, hắn cười nói:
- Chánh án Chu, bí thư Vương còn đang ở tòa án quận Hạ Phòng, nếu không tôi lái xe đi đón ngài nhé?
Chánh án Lưu của tòa án nhân dân thành phố Đông Hồng lúc này cảm thấy rất không yên, nếu như mình không qua thì đắc tội với bí thư Vương, nhưng hắn lại nghe nói chánh án Chu bên này có chút khúc mắc với bí thư Vương. Nếu như mình đi sang và để cho chánh án Chu có cái nhìn không hay, chỉ sợ sau này cuộc sống của mình rất khổ sở.
Chu Tiến Liên chợt cười hì hì nói:
- Anh Lưu, tôi còn phải báo cáo vài hạng mục công tác với chủ tịch Chử, thật sự có chút khó khăn, nếu anh muốn thì cứ đi qua.
Chánh án Lưu không phải kẻ ngốc, hắn nào không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Chu Tiến Liên. Sau khi nghe những tiếng tút tút vang ra từ trong điện thoại, hắn lớn tiếng mắng:
- Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, con bà nó đúng là không ra gì.
- Chánh án, chúng ta có đi qua không?
Chủ nhiệm văn phòng tòa án nhân dân thành phố Đông Hồng nhìn thấy chánh án Lưu mất hứng thì khẽ hỏi.
- Qua cái gì mà qua, tôi không thể trêu chọc vào người nào, tôi trốn đi không được sao? Anh gọi điện thoại cho giám đốc Triệu, nói là huyết áp tôi lên cao, muốn ở chỗ anh ấy vài ngày.
Chánh án Lưu dùng ánh mắt hung hăng nhìn viên chủ nhiệm văn phòng, sau đó trầm giọng nói.