Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1422 : Hội nghị thường ủy

Ngày đăng: 02:28 19/04/20


Tào Chân Nhi căn bản hiểu rõ lực ảnh hưởng của Chữ Vận Phong ở tỉnh Nam Giang. Tuy nàng căn bản không tiếp xúc với đám người ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng nàng cũng biết lực ảnh hưởng của đối phương ở tỉnh Nam Giang này căn bản không phải chỉ là lớn như bình thường.



Diệp Thừa Dân là nhân vật lợi hại trong mắt nhiều người, hơn nữa còn có vị trí bí thư tỉnh ủy Nam Giang, rõ ràng không thể nào xem thường. Thế nhưng lúc này công tác cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức với Chữ Vận Phong ở Nam Giang mà thôi.



Lúc này Chữ Vận Phong đến chúc thọ mẹ Chu Tiến Liên, rõ ràng là một tín hiệu quá rõ trong chính đàn của tỉnh Nam Giang. Lần này chủ tịch Chử đang muốn giúp cho Chu Tiến Liên, nếu có được sự giúp đỡ của chủ tịch Chử, như vậy Chu Tiến Liên sẽ thất bại được sao?



Nhưng khi nghĩ đến gương mặt luôn mỉm cười của Vương Tử Quân, Tào Chân Nhi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Vương Tử Quân không phải là người thường, hắn không dễ dàng thất bại, hơn nữa sự kiện này do hắn tự khơi ra.



Chẳng lẽ Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang và trở nên hồ đồ sao? Theo những gì Tào Chân Nhi biết về Vương Tử Quân, người đàn ông này ngoài cá tính đặc bêệt thì thật sự là một kẻ tinh ranh, cái gì nhìn cũng lọt vào trong mắt, hiểu rõ nhiều thứ. Trước mặt người này căn bản thứ gì cũng là trắng tinh trong suốt, một người như vậy sẽ phạm vào sai lầm cấp thấp thế sao?



- Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Thế này nhé, mười giờ em sẽ đến đón chị, chúng ta cùng đi đến nhà của chánh án Chu.



Tào Kha Nhi nhìn vẻ mặt có chút trầm mê của Tào Chân Nhi, thế là nàng cũng không chờ Tào Chân Nhi đồng ý, nàng tự tiện vung tay làm chủ.



- Như vậy cũng được.



Tào Chân Nhi đang khá nhàn rỗi, nàng mở miệng đồng ý. Nhưng nàng suy xét lại cẩn thận, thế là giữ lấy tay em họ rồi nói:



- Kha Nhi, chuyện thần tiên đánh nhau thì em không nên tham dự vào, như vậy không có gì là tốt với em cả.



- Chị, em biết rồi, em đi đây.



Tuy trong miệng đồng ý lời của mình, thế nhưng Tào Chân Nhi thấy đối phương căn bản là không nghe lọt tai. Mặc dù nàng không thích thái độ không quan tâm của Tào Kha Nhi, thế nhưng Tào Kha Nhi cũng là một người lớn, cũng có cách nhìn của riêng mình.



- Em đi đâu vậy?



Khi thấy Tào Kha Nhi đi ra ngoài thì Tào Chân Nhi vội vàng hỏi.



- Em đi đến văn phòng tỉnh ủy đưa văn kiện, sẽ về ngay.
- Chào Tào Kha Nhi.



Tào Kha Nhi thấy người kia thì thầm kêu khổ, thật sự là oan gia nhỏ hẹp, thế nhưng nàng vẫn phải cười tươi nói:



- Lý Quýnh Lĩnh, anh đang bận rộn gì vậy?



- Lát nữa sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, tôi có văn kiện phải đưa qua đây.



Lý Quýnh Lĩnh thấy Tào Kha Nhi thì hai mắt tỏa sáng giống như trời hạn gặp mưa.



- Vậy thì anh tranh thủ đi thôi, đỡ làm cho lãnh đạo phải chờ.



Tào Kha Nhi bây giờ rất muốn bỏ mặc tên họ Lý này để chạy đi, thế nhưng khi thấy đối phương có nhiệm vụ cần phải làm thì tranh thủ thời gian dùng giọng biết thời biết thế nói.



- Không cần, hội nghị thường ủy còn vài phút nữa mới tổ chức, căn bản cũng không có nhiều thứ tương quan, không cần vội vã như vậy.



Lý Quýnh Lĩnh dùng giọng đắc ý nhấc tài liệu trên tay mình lên nói:



- Bố anh gần đây xây dựng khu du lịch, nếu không cuối tuần chúng ta đi chơi nhé? Kha Nhi, chỗ đó thật sự rất đẹp, nhiều thứ để tham quan.



- Cám ơn anh, khi nào em có thời gian cái đã, bây giờ đơn vị em đang bận rộn lắm.



Tào Kha Nhi căn bản không thích Lý Quýnh Lĩnh, thế nhưng nàng cũng không muốn đắc tội với đối phương.



Lý Quýnh Lĩnh căn bản luôn thuận hòa với Tào Kha Nhi, hắn cười nói:



- Đừng lo, công tác của đơn vị em sẽ nhanh chóng hết bận rộn thôi.