Bí Thư Trùng Sinh
Chương 143 : Liều mạng cha
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Khi Vương Tử Quân nói ra phương án liên minh với Tần Hồng Cẩm, thế là sau đó siêu thị Quân Thành bắt đầu đi theo hướng liên minh. Ví lực ảnh hưởng, hình thức kinh doanh hơn người và chế độ quản lý tốt của siêu thị Quân Thành mà dù gia nhập vào liên minh với số tiền khá xa xỉ nhưng vẫn có nhiều nhà đầu tư tụ tập lại, vị Đông Uyển kia gia nhập vào liên minh cũng mất không ít thời gian.
Đợi trợ lý đi ra thì Tần Hồng Cẩm mới vừa rồi đang ngồi nghiêm chỉnh chợt nhớ đến người mà mình vừa gọi điện thoại, nhớ đến bộ dạng xấu xa của hắn, vì vậy mà gương mặt trắng nõn không khỏi đỏ hồng.
Vương Tử Quân ở đầu dây bên kia cũng rơi vào trầm ngâm, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, càng ngày càng bùng phát, đó chính là kết hôn với Tần Hồng Cẩm. Vì sau khi hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, hắn thật sự không chỉ một lần có ý nghĩ này.
Nhưng ý nghĩ này chỉ sợ không dễ thực hiện, khi Vương Tử Quân dần phát triển ở xã Tây Hà Tử, ông cụ trong nhà đã vài lần lải nhải với hắn về chuyện hôn nhân, mà đối tượng kết hôn hình như là cháu gái của một vị chiến hữu của ông nội.
Vương Tử Quân nghĩ đến ý kiến của bố mẹ, hắn không khỏi lắc đầu, thầm rùng mình.
Nếu là trước kia thì Tiểu Tào đã sớm chạy xe đến bên cạnh Vương Tử Quân, nhưng hôm nay vợ của Triệu Liên Sinh phải đến thành phố Giang Châu kiểm tra sức khỏe, vì vậy mà hắn không nói hai lời, đẩy chiếc xe duy nhất của ủy ban xã cho Triệu Liên Sinh.
Vương Tử Quân định bắt xe đi về, nhưng hắn thấy lúc này cũng đã quá giờ trưa, thế là có chút trầm ngâm. Sau đó hắn đi về phía một quán mỳ, chuẩn bị lấp đầy bụng rồi quay về xã Tây Hà Tử.
Đúng lúc này từ đằng xa có một chiếc xe đạp phóng đến như bay, màu áo đỏ bay trong gió có vẻ vô cùng xinh đẹp, chiếc xe nhanh chóng phóng đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy chiếc xe đạp, người trên xe đạp cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, vì vậy mà mừng rỡ hô lên một tiếng, đồng thời chiếc xe cũng khẽ lách tay lái, hơi nghiêng sang một bên.
Cô gái đạp xe kêu lên một tiếng, sau đó cùng chiếc xe đạp ngã lăn ra đường, Vương Tử Quân thấy như vậy thì vội vàng chạy đến.
- Y Phong, sao lại là cô?
Vương Tử Quân nhìn cô gái ngã trên mặt đất rồi dùng giọng kinh ngạc hỏi.
Y Phong lúc này đang từ từ ngồi dậy, sau khi nghe được lời của Vương Tử Quân thì cảm thấy rất uất ức, nước mắt cũng bùng lên: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đều là vì anh, nếu không phải vì anh sao tôi lại ngã xuống đường?
Vương Tử Quân đối mặt với một cô gái vừa nổi giận vừa khóc, hắn dù có uất ức cũng nuốt vào trong lòng.
Sau khi có chút hành vi mờ ám với Vương Tử Quân, Y Phong cũng không biết có phải là tránh né hắn hay không, mà bí thư Vương cũng có Tần Hồng Cẩm, cũng không có lòng dạ ngắt hoa bắt bướm, thế nên chưa từng gặp mặt Y Phong.
Khi thấy vẻ mặt uất ức của Y Phong, Vương Tử Quân vội vàng dựng chiếc xe của nàng lên, sau đó đỡ nàng lên nói:
- Cô Y, chuyện này đều tại tôi, không biết cô có thể cho tôi một cơ hội mời cơm hay không? Coi như tôi bồi tội.
Khi Y Phong được Vương Tử Quân nắm tay kéo lên thì gương mặt có hơi đỏ, vừa rồi chính mình còn đang nghĩ tên khốn không có lương tâm này đã lâu không liên lạc với mình, không ngờ hắn lại xuất hiện bất thình lình, thế là nàng mới hoảng hốt mà ngã xuống đất.
Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân nói sẽ mời cơm thì chút toan tính trong lòng đã có từ khá lâu chợt biến mất sạch sẽ, nàng lập tức cười thản nhiên với Vương Tử Quân:
- Tôi sẽ cho anh cơ hội mời cơm, nhưng lúc này để tôi mời anh.
- Được, nếu cô Y muốn nịnh bợ bí thư Vương, tôi sẽ hào phóng cho cô một cơ hội.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt bụ bẫm như trẻ nít của Y Phong, hắn cười hì hì, trong lời nói có chút ý nghĩ trêu chọc.
Y Phong nhìn gương mặt mỉm cười của Vương Tử Quân, vô tình gương mặt càng đỏ hơn, nhưng chỉ sau nháy mắt nàng đã cố gắng trở nên bình thản hơn, sau đó nàng vỗ ra sau xe nói:
- Lên đây đi.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe đạp này mà không khỏi nghĩ đến tình huống trước kia mình từng ngồi sau xe của Y Phong, trong lòng bùng lên một loại tình cảm ấm áp.
Y Phong chạy xe đạp cũng không chậm, lúc này có Vương Tử Quân ở phía sau, dù không chạy nhanh như lúc nãy nhưng cũng đủ để vượt qua vài cái ngã tư với thời gian ngắn.
Lúc này bàn tay của Vương Tử Quân giữ lấy phần yên xe rất quy củ, hắn cố nén xúc động ôm eo của Y Phong. Hắn ở phía sau nhẫn nhịn khó chịu, mà gương mặt Y Phong ở phía trước cũng giống như bị kéo căng ra.
- Này, Y Phong, cô không phải muốn mời cơm tôi ở nhà hàng lớn đấy chứ?
- Bao nhiêu? Có phải hai trăm không?
- Hai trăm? Cám ơn anh đã nói như vậy nhưng lại là đoán sai rồi, chỉ là ba mươi mà thôi. Giáo viên cũng không giàu, mỗi người ba mươi đồng là cao rồi. Nhưng anh xem đám cưới của Mã Tiểu Hồng, không biết ai đề nghị mà tăng giá, lại lên đến con số hai trăm, coi như mất một tháng lương.
Vương Hoa Nguyên nói, trong mắt lóe lên cái nhìn bất mãn.
Hai trăm và ba mươi, đúng là hơn kém quá xa, Vương Tử Quân trầm mặc không nói gì, sau đó Vương Hoa Nguyên lại nói:
- Những năm nay quan hệ cũng là một mặt hàng cần kinh doanh. Ôi, người ta có bố làm trưởng phòng tài chính, thế nên bây giờ mới có câu liều mạng cha.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Triệu Xuân Chi đi đầu lớn tiếng nói:
- Các bạn, tân lang và tân nương sẽ đến mời rượu chúng ta.
Khi Triệu Xuân Chi lên tiếng thì một tên thanh niên mặc tây trang đi vào, tên này đường đường chính chính, khí thế hiên ngang.
Nếu so sánh với chú rể thì bộ dạng vị tân nương cũng không dám khen, tuy trang điểm đậm nhưng làn da thô ráp và dáng người trong áo cưới lại bộc lộ tất cả khuyết điểm của cô nàng. Vương Tử Quân thầm than, hèn gì người ta từng nói một câu, hảo hán chưa chắc đã lấy vợ đẹp.
Nhưng hôm nay có một sự thật không thể nghi ngờ: Cô gái kia chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, là một con thiên nga xấu xí nhưng rơi vào tình huống sao vây quanh trăng.
Y Phong tuy cũng tiến lên nghênh đón nhưng chỉ đứng bên ngoài cười nhạt, nếu so sánh với đám bạn học nhiệt tình cởi mở thì nàng có vẻ bình thản hơn.
Vương Tử Quân nhìn tình cảnh trước mắt mà trong lòng thầm cảm thán, nếu bước chân vào xã hội thì dù là bạn học có quan hệ tốt cũng bị một tầng lợi thế che phủ.
Cô gái tên là Mã Tiểu Hồng cười đến run cả người, cười rất hạnh phúc, liên tục nói những câu cảm ơn với những lời chúc mừng của bạn học, chút khí chất kiêu ngạo thật sự bùng ra khó thể che giấu.
- Ôi, đây không phải là Y Phong sao? Nghe nói cô đang dạy học ở xã Tây Hà Tử phải không? Sao rồi, bắt xe buýt về à?
Mã Tiểu Hồng lơ đãng thấy Y Phong cũng đến tham gia, thế nên túm tay chú rể rồi hưng phấn chạy đến.
Chú rể Hào Vân Trung vừa nghe thấy cái tên người phát ra từ trong miệng cô dâu thì vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn tranh thủ che giấu nói:
- Y Phong cũng đến đấy à!
Mã Tiểu Hồng thấy chú rể có biểu hiện như vậy thì tỏ ra mất hứng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Y Phong.
Y Phong đứng bên ngoài đám người, thấy Mã Tiểu Hồng chào hỏi với mình, nàng chân thành gật đầu nói một câu:
- Chúc hai người tân hôn vui vẻ hạnh phúc.
Y Phong có biểu hiện bình tĩnh trấn định làm cho vẻ mặt của Mã Tiểu Hồng có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó thì nàng lại cười ha hả:
- Y Phong, cô dạy ở dưới xã mà hôm nay cũng tranh thủ chạy đến, tôi cảm ơn trước. À, hôm nay cô đến một mình sao?
- Tiểu Hồng, cô cũng đừng xem thường Y Phong, đây không phải là hộ hoa sứ giả cùng đến sao? À, là chỗ này.
Triệu Xuân Chi đứng bên cạnh Mã Tiểu Hồng dùng tay chỉ về phía Vương Tử Quân.
Vẻ mặt Mã Tiểu Hồng không có chút biến đổi, nhưng gương mặt Hào Vân Trung lại có hơi thay đổi, gương mặt tuấn tú với ánh mắt bình thường, bây giờ nhìn về phía Vương Tử Quân lại có chút địch ý.
"Người này khong phải có chút tình cảm gì đó với Y Phong đấy chứ?"
Không biết vì sao mà trong lòng Vương Tử Quân có chút mất hứng.
- Y Phong, anh này công tác ở đâu, không phải cũng là ở nông thôn giống như cậu đấy chứ?
Mã Tiểu Hồng nhìn sang Vương Tử Quân, trong miệng nhàn nhạt hỏi.