Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1456 : Chính Trị Có Thể Tiến Lên Phá Thuyền Của Anh
Ngày đăng: 02:28 19/04/20
Hà Duyên Cường nhìn vẻ mặt kiên định của Đậu Minh Đường, tâm tình của hắn chợt rơi xuống đáy vực. Sự việc phát triển đến mức này thì hắn căn bản không thể nói được gì nữa, đại cục đã định, hắn nói gì cũng đã chậm rồi. Hắn tiến hành cảm tạ sự quan tâm của bí thư Đậu, sau đó mới trầm trọng rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Đậu Minh Đường nhìn hình bóng của Hà Duyên Cường, hắn nở nụ cười trào phúng, sau đó trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại ra ngoài.
- Chào bí thư Vương, tôi là Đậu Minh Đường.
Lúc này trên mặt Đậu Minh Đường là nụ cười sáng lạn, hắn vừa cười vừa nói:
- Cảm tạ bí thư Vương đã tiến hành giúp đỡ cho công tác của thành phố Đông Hồng, khi nao cậu có rảnh, chúng ta cùng uống vài ly.
Đậu Minh Đường cười ha hả nói vài câu với Vương Tử Quân ở phía bên kia, sau đó mới cúp điện thoại. Nhưng lúc này trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng của Vương Tử Quân.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy, ngoài phương diện nắm quyền nhân sự, sau đó là phòng tài chính và cục công an. Nếu bí thư thị ủy không nắm được hai đơn vị sau, như vậy sẽ căn bản không tạo nên quyền uy quá lớn trong địa bàn của mình.
Tuy Hà Duyên Cường căn bản rất tôn trọng Đậu Minh Đường, thế nhưng Đậu Minh Đường vẫn xem như không thuận buồm xuôi gió. Hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố, ai khong muốn dùng người của mình? Bất đắc dĩ là nhiều người thì ít ghế, đây chính là điều khó nói trong quan trường, một câu cải bị nhổ lên thì có nhiều người nhìn chằm chằm lấp đầy chỗ trống, ai cũng có hy vọng, thế nhưng điều quan trọng là phải nhổ cây cũ lên mới được. Khốn nổi Hà Duyên Cường có người chống sau lưng, điều này làm cho Đậu Minh Đường cảm thấy ném chuột vỡ bình, trước nay không dám vung tay thao tác.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân ném ra cho Đậu Minh Đường một cơ hội tốt, hắn sao lại đơn giản bỏ qua cho được?
Cuối cùng thì Mạc lão gia tử không nhịn được, trực tiếp đẩy ngã tất cả những cái tên kia, xem như một chiêu ấn định càn khôn, trực tiếp đặt tên cho Tiểu Bảo Nhi là Vương Bắc Thần.
Ánh sao thần sáng nhất phương bắc, Vương Tử Quân nghĩ đến ý nghĩa của cái tên mà không khỏi cảm thấy mệt mỏi thay cho con mình. Mặc dù hắn cũng như tất cả các bậc cha mẹ khác trên thế gian đều muốn con cái của mình thành long thành phượng, thế nhưng lại không muốn con trai theo gót trên con đường lao tâm lao lực của mình.
Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi thành thật và quy củ đứng bên cạnh cô giáo, hắn có chút sững sốt, sau đó cũng đi về phía cô giáo trẻ ở phía bên kia.
Cô gái này có dáng người thon dài, gương mặt trái xoan trắng nõn cũng không trở nên khó coi vì vadi cái mụn nhỏ, ngược lại còn làm cho nàng sinh ra vài phần tinh nghịch. Nếu chấm điểm theo đúng tiêu chuẩn, cô gái này cũng căn bản là một mỹ nữ.
Nhưng cô giáo mỹ nữ này lại dùng ánh mắt khá lạnh nhìn Vương Tử Quân, căn bản không hòa ái dễ gần giống như khi nói chuyện với những phụ huynh khác. Vương Tử Quân có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn đưa con đến nhà trẻ đã bị giáo viên mắng sao? Chẳng lẽ Tiểu Bảo Nhi lại gây chuyện với bạn học à?
- Chào cô.
Vương Tử Quân không biết cô giáo kia tên tuổi thế nào, sau khi đi đến bên cạnh thì khẽ chào hỏi.
Khi thấy Vương Tử Quân hòa ái thanh thoát thì cô giáo kia cũng có hơi hoảng. Trong suy nghĩ của nàng thì bố của Tiểu Bảo Nhi không phải là người cao lớn thô kệch thì ít nhất cũng phải là người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ, không ngờ lại là một người đàn ông trẻ tuổi trí thức như vậy.