Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1477 : Làm trọng tài tốt hơn tuyển thủ

Ngày đăng: 02:28 19/04/20


Rốt cuộc vẫn là cán bộ trẻ tuổi, đường đường là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng lại có trình độ này sao? Xem ra tỉnh Sơn Nam bên kia căn bản là không ra gì, thế cho nên mới đẩy một người như Vương Tử Quân lên sân khấu.



Diêu Trung Tắc thật sự rất khinh thường Vương Tử Quân, thế nhưng lại dùng giọng nghiêm túc nói:

- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi cảm thấy hội nghị nên tiếp tục thảo luận đề tài kế tiếp.



Lúc này Đậu Minh Đường có thể nói là minh hữu của Vương Tử Quân, thế nhưng lại sinh ra vài ý nghĩ hèn mọn với hành vi của Vương Tử Quân. Hắn thầm hối hận vì trước đó mình suy nghĩ quá đơn giản, sao lại hợp tác với loại người này? Xem ra sau này mình cần phải kéo dãn khoảng cách với đối phương mới được.



Diệp Thừa Dân thì khẽ ho một tiếng, chuẩn bị bắt đầu đề tài kế tiếp. Nhưng lúc này Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói:

- Bí thư Diệp, tôi còn chưa nói xong.



Diệp Thừa Dân chợt tức giận, lão ngẩng đầu lên nhìn gương mặt kiên định của Vương Tử Quân, thế là có chút căm tức. Sao anh lại không biết chừng mực như vậy, anh cho rằng mình là ai?



- Bí thư Tử Quân, anh có quyền lợi như vậy, chúng tôi rất tôn trọng. Thế nhưng tôi hy vọng anh cũng phải phụ trách với lời nói của mình.

Chữ Vận Phong nói, sau đó lại lạnh lùng lên tiếng:

- Lúc này quan trọng nhất là bảo trì hoàn cảnh ổn định của thành phố Đông Hồng, ngoài điều này ra, tôi không hy vọng nghe được bất kỳ những luận điệu lấy công làm tư của bất kỳ người nào khác.



Gương mặt đen đúa của Chữ Vận Phong căn bản không muốn nể mặt Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Chữ Vận Phong, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Chủ tịch Chử, xin ngài yên tâm, tôi vẫn phải có chút giác ngộ như vậy, nhưng tôi cần phải nói cho rõ, tôi hy vọng mình phụ trách lời nói của mình, cũng mong các đồng chí khác phải có trách nhiệm với lời nói của mình.



Vương Tử Quân nói thì có tiếng gõ cửa vang lên, thư ký trưởng Đào Nhất Hành khẽ cau mày, sau đó đi ra ngoài.
- Thành phố Đông Hồng đã tập trung lực lượng cho hoạt động đảm bảo trật tự trị an được ba ngày, vì sao không phá được vụ án nào, không bắt được bất kỳ phần tử phạm pháp nào? Vì sao lúc này Đoạn Văn Đống liên hợp với cục công an thành phố Tây Lăng, lấy cảnh sát Tây Lăng làm lực lượng chủ yếu lại cho ra thành tích như vậy? Trong đây có nguyên nhân gì, tôi nghĩ các vị ngồi đây đều đoán được rõ ràng.

Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu khá lớn, hắn dù không điểm danh nhưng đám người vừa rồi căn bản còn chưa dứt hẳn dư âm phản kích, tất nhiên đều biết rõ nói đến ai.



Rất nhiều người hiểu rõ thực trạng của cục công an thành phố Đông Hồng, nhưng Vương Tử Quân căn bản không có chứng cứ tất nhiên là không nói nên lời. Nhưng bây giờ cục công an thành phố Đông Hồng phối hợp với cục công an thành phố Tây Lăng lại cho ra thành tích, nếu như bên trong không có vấn đề, chỉ sợ là mở miệng dối trá.



Tuy hội nghị thường ủy có thể tự do lên tiếng, thế nhưng cũng phải có hạn chế rõ ràng. Dù sao thì lời nói của mọi người đều bị ghi chép lại, dù đám người kia căn bản không thoải mái với lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.



Vô tình bầu không khí phòng họp chợt lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người tập trung lên người Vương Tử Quân. Bọn họ nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi đang dõng dạc lên tiếng, cảm thấy đối phương rất kiên trì, rất cơ trí.



Vương Tử Quân cũng không ngồi chờ chết với tình huống mờ ám xuất hiện ở thành phố Đông Hồng, nếu không dựa vào lực lượng nội bộ, hắn lại nhờ vào lực lượng bên ngoài đến giải quyết vấn đề.



Dù tổ chuyên án kia trên danh nghĩa là liên hợp đả kích tội phạm buôn người, thế nhưng thực tế nó lại là một lực lượng trong tay Vương Tử Quân. Những ngày qua thành phố Đông Hồng không làm ra trò trống gì, Vương Tử Quân vẫn luôn thấy rõ, đến khi tẩy bài thì hắn sẽ làm cho người ta không kịp trở tay.



Diệp Thừa Dân chậm rãi bình tĩnh lại, lúc này lão cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí trong lòng lão còn có một ý nghĩ, đó là nếu như đẩy Vương Tử Quân đi lên, chỉ sợ sau này mình cũng không cần phải hao tâm tổn trí để công tác vất vả.



Vương Tử Quân chỉ cho ra một hành động nho nhỏ đã thu quyền khống chế hội nghị thường ủy vào trong tay Diệp Thừa Dân, điều này làm cho Diệp Thừa Dân cực kỳ hưởng thụ, dù sao thì làm trọng tài vẫn sướng hơn tuyển thủ rất nhiều.



Vẻ mặt Diêu Trung Tắc căn bản là không quá tốt, lời nói vừa rồi của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn càng cảm thấy khó chịu vì sự việc chỉ sợ bị hủy trong chốc lát, nếu để cho Vương Tử Quân vượt qua kiểm tra lần này, chỉ sợ sau này càng khó khăn để áp chế Vương Tử Quân.