Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1506 : Khẩu vị của lãnh đạo chính là vị giác của tôi
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Sau khi nói xong chuyện chính sự thì hai người cảm thấy rất nhẹ nhàng, bầu không khí cũng tốt hơn rất nhiều. Sau khi nói thêm vài việc vặt thì Chử Vận Phong cáo từ.
Chử Vận Phong đi, Diệp Thừa Dân tiễn chân Chử Vận Phong ra ngoài phòng, sau đó mới quay lại phòng làm việc của mình. Khuất Chấn Hưng đi vào thu dọn bàn trà, khi hắn đang suy tư về các hạng mục công tác trong ngày của bí thư, chợt nghe bí thư Diệp trầm giọng nói:
- Chấn Hưng, tôi không tham gia hội nghị của hội đồng nhân dân, anh thông báo cho thư ký trưởng thay tôi đi tham gia.
Khuất Chấn Hưng cũng không nói nhiều, hắn đồng ý một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc của bí thư. Hắn biết rõ thói quen của bí thư, vào những thời điểm mấu chốt, bí thư luôn thích ở trong phòng suy ngẫm.
Diệp Thừa Dân cũng không phải ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo của mình, lão vẫn ngồi chỗ cũ giống như vừa rồi có mặt Chử Vận Phong, một điếu thuốc đã xuất hiên trên tay.
Khối tư pháp không phải được Diệp Thừa Dân coi trọng nhất, bây giờ điều lão coi trọng chính là vấn đề tổ chức. Mặc dù đại đa số tình huống thì phó bí thư Diêu Trung Tắc chủ quản công tác tổ chức luôn đứng cùng chỗ với mình, thế nhưng giày có vừa hay không chỉ có chân là biết rõ, Diệp Thừa Dân biết rõ Diêu Trung Tắc có thật lòng với mình hay không.
Diệp Thừa Dân căn bản không quan tâm đến Diêu Trung Tắc, thế nhưng trong hệ thống quyền lực khống chế nhân sự của tỉnh Nam Giang có Diêu Trung Tắc và Lục Trạch Lương, hai người căn bản không nằm trong lòng bàn tay của Diệp Thừa Dân, làm cho Diệp Thừa Dân cực kỳ khó chịu. Diệp Thừa Dân căn bản muốn điều Lục Trạch Lương đi nơi khác, muốn nắm khối công tác nhân sự trong tay mình.
Diệp Thừa Dân đã nhiều lần thúc đẩy công tác điều động Lục Trạch Lương, thế nhưng vào những thời điểm mấu chốt thì lão lại nghĩ sâu hơn, Lục Trạch Lương đi thì ai sẽ tiến lên? Là cán bộ đến từ bên ngoài hay trong tỉnh Nam Giang, điều này làm cho lão rất do dự.
Diệp Thừa Dân tính trước nghĩ sau, không thể nào cho ra đáp án của riêng mình.
Nếu là cán bộ từ bên ngoài đến nhận chức thì có thể là một lòng với Diệp Thừa Dân, thế nhưng kết quả như vậy căn bản không phải là lão có thể khống chế trong tầm tay, hơn nữa còn biểu hiện một thông tin quan trọng chính là lão căn bản không thể dung hòa với tỉnh Nam Giang. Nếu một bí thư căn bản không dung nhập vào cục diện chính trị của địa phương, như vậy không phải là một người thành công.
Nếu đề bạt cán bộ từ trong tỉnh, như vậy càng không dễ dàng chút nào. Nếu như người được đề bạt căn bản thuộc về Chử Vận Phong, như vậy Diệp Thừa Dân dùng trăm phương ngàn kế để vận tác căn bản chỉ còn lại tiếng chê cười. Tuy lãnh đạo thượng cấp sẽ ủng hộ lão, thế nhưng cũng sẽ không vì tình huống lão không thể triển khai mở rộng công tác mà điều chỉnh một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Vương Tử Quân căn bản là nhân tuyển tốt, sau khi tiếp nhận nhiều khổ đau sẽ điều từ vị trí bí thư ủy ban tư pháp đến trưởng phòng tổ chức, như vậy đối phương sẽ càng tích cực dựa vào mình. Nếu Vương Tử Quân tiếp nhận phòng tổ chức tỉnh ủy, sau đó liên thủ với Diệp Thừa Dân, quyền lợi nhân sự sẽ tập trung hết trong tay Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân dụi tàn thuốc rồi đứng lên, ý nghĩ của lão càng thêm rõ ràng, thế nên toàn thân sinh ra cảm giác thoải mái. Lão đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một luồng gió nóng từ bên ngoài ùa vào.
Những làn khói thuốc ở trong phòng bị gió tập kích mà nhanh chóng tiêu tan, Diệp Thừa Dân cũng không thích không khí khô nóng, thế cho nên vài phút sau chuẩn bị kéo cửa sổ lên.
Đúng lúc này Diệp Thừa Dân thấy một chiếc xe dừng lại cách văn phòng tỉnh ủy không xa, Vương Tử Quân mặc áo sơ mi trắng tay ngắn đi xuống xe. Từ vị trí của Diệp Thừa Dân nhìn nhìn về phía bên kia, thấy bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đang hiên ngang xoải bước, không có chút suy sụp tinh thần.
- Làm như anh mới thật sự là tạo điều kiện tốt cho sự nghiệp phát triển kinh tế, chỉ khi nào có một đội ngũ liêm khiết và hiệu suất cao, như vậy mới có thể sáng tạo ra điều kiện tốt đẹp, mới có thể biểu hiện rõ ràng sức chiến đấu và cạnh tranh của tỉnh Nam Giang. Cũng chỉ khi nào có một đội ngũ liêm khiết và sức chiến đấu cao, như vậy mới có được thành tích cao độ trong phương diện kêu gọi đầu tư.
Vương Tử Quân nói, sau đó rót cho Kim Bồng Vẫn một ly trà:
- Viện trưởng Kim, công tác của anh là gánh nặng đường xa đấy.
Kim Bồng Vẫn nâng ly trà lên uống một ngụm mà không nói gì thêm.
Giữa trưa Chân Hồng Lỗi làm công tác tiếp đãi, Đổng Cánh Hoàn đã uống vào hơn nửa lít rượu. Hắn uống nhiều như vậy chủ yếu là vì các vị lãnh đạo cục công an tỉnh mời hơi nhiều, hắn là khách, không thể nói gì hơn, chỉ có thể nâng ly tiếp nhận mà thôi.
Đổng Cánh Hoàn dù có tửu lượng tốt nhưng cũng không thể nào chống đỡ được tình huống có quá nhiều người mời rượu. Hơn nữa hắn mới được thả ra khỏi nhà giam, uống rượu nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi, thế cho nên khi quay về phòng khách sạn thì nhanh chóng đổ sụp xuống giường.
Mãi đến ngày hôm sau Đổng Cánh Hoàn mới xem như tỉnh lại, hắn đơn giản đi rửa mặt, sau đó leo lên chiếc xe Mercedes Benz của mình ở bên dưới khách sạn, chạy thẳng về nội thành phía bắc thành phố Đông Hồng.
Phía bắc thành phố Đông Hồng là khu vực nội thành cũ, tuy cực kỳ sầm uất nhưng cấp bậc không quá cao. Lần này Đổng Cánh Hoàn đến đây, mục đích chủ yếu của hắn chính là tìm một quán súp thịt dê thật ngon.
Chu Ba Nhâm là người phương bắc, bữa sáng căn bản thích dùng súp thịt dê, đầu bếp nhà khách tuy thỏa mãn yêu cầu này của hắn, thế nhưng lại căn bản không hợp khẩu vị với Chu Ba Nhâm. Nội thành phía bắc thành phố Đông Hồng có một quán ăn lâu đời, chỉ cần Chu Ba Nhâm đi đến Đông Hồng thì sẽ đến đây dùng món súp thịt dê.
Ngày hôm qua Đổng Cánh Hoàn vốn có chút chuẩn bị, thế nhưng đáng tiếc là hắn không đến được.
Nhưng bây giờ Đổng Cánh Hoàn căn bản là không thể quên, hắn cần phải hầu hạ lãnh đạo cho tốt, đây chính là bí quyết để hắn liên tục phát triển trong những năm qua.
Quán súp thịt dê này có khá nhiều người, nhưng Đổng Cánh Hoàn cũng không ngồi xuống dùng bữa. Tuy trước kia hắn và Chu Ba Nhâm từng nhiều lần đến đây dùng súp, thế nhưng thật lòng thì Đổng Cánh Hoàn không thích món này, thậm chí cảm thấy mùi vị của nó làm mình muốn nôn mửa.
Tất nhiên nếu có Chu Ba Nhâm ở đây, Đổng Cánh Hoàn sẽ ngồi đàng hoàng, ăn uống như điên, hưởng thụ cảm giác ngon ngọt. Trong ý thức của hắn thì mình căn bản không còn vị giác gì là độc lập, Chu Ba Nhâm chính là khẩu vị của hắn.
Cũng may lúc này không có mặt giám đốc Chu, hắn cũng không cần phải chịu tội. Hắn mở cửa xe lấy thùng giữ ấm ra, yêu cầu nhân viên phục vụ mặc quần áo có dính chút dầu mỡ cho một phần súp tốt nhất, sau đó hắn nhanh tay cầm lấy hai cái bánh nướng.