Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1519 : Lãnh đạo muốn ngủ có người kê gối

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Chu Ba Nhâm lúc này đã xác định công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp căn bản không thể ở lại thành phố Ba Uẩn, điều này làm cho thành phố Ba Uẩn căn bản thiếu đi một sản nghiệp lớn. Hai ngày trước bí thư thị ủy Ba Uẩn là Lật Binh Đông đến chỗ hắn, tuy không nói gì thế nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Lật Binh Đông, lúc này Lật Binh Đông cực kỳ quan tâm đến sự kiện công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp rời đi.



- Vương Tử Quân!



Chử Vận Phong khẽ nhắc đến ba chữ kia mà trong lòng có chút mê mang, tuy lão không cho là mình nói sai, thế nhưng lời nói của Vương Tử Quân lại làm cho lão cảm thấy điếc cả tai.



Chử Vận Phong cảm thấy có chút mê mang, thế là chậm rãi nhắm mắt ngu.



Sau khi dùng bữa sáng ở nhà, Chử Vận Phong chuẩn bị đi đến phòng làm việc. Nhưng lão còn chưa ra khỏi nhà thì Lật Binh Đông đã đến đứng ngoài cửa. Khi thấy Lật Binh Đông cầm theo một cái túi nhựa, lão chỉ có thể đưa bộ hạ cũ của mình vào trong nhà.



- Nói đi, có chuyện gì? Hôm nay tôi còn phải tham gia một hội nghị quan trọng.



Chử Vận Phong tuy lạnh mặt nói với Lật Binh Đông, thế nhưng Lật Binh Đông căn bản không rất hưởng thụ với vẻ mặt của lãnh đạo, ít nhất thì điều này cũng có nghĩa là lãnh đạo không xem hắn là người ngoài.



- Chủ tịch Chử, hôm nay tôi có chuyện tốt cần thông báo với ngài, ngày hôm qua tập đoàn Đắc Khố Mạn nói cho chúng tôi biết, bọn họ sẽ xây dựng nhà máy gia công của mình ở thành phố Ba Uẩn.



Lật Binh Đông nói đến đây thì vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.



Hạng mục của tập đoàn, Chử Vận Phong luôn cực kỳ quan tâm, đây là hạng mục đầu tư hơn năm mươi tỷ, khi đó làm cho lão cực kỳ động tâm, vì thế mà phát sinh chút tranh chấp với chủ tịch thành phố Ma Đô. Cuối cùng tập đoàn Đắc Khố Mạn lại lựa chọn đến thành phố Ma Đô có nhiều điều kiện tốt hơn.



Lúc này sao lại vậy? Thế nào lại đổi chiều? Chử Vận Phong có tâm tình không vui, thế nhưng ngay sau đó lại trở nên hưng phấn. Dù sao chỉ cần hạng mục của tập đoàn Đắc Khố Mạn rơi vào đầu Nam Giang, sẽ có tác dụng không ngờ đến sự phát triển kinh tế của thành phố Ba Uẩn.



- Tiểu tử cậu không phải là sáng sớm chạy đến lừa gạt tôi đấy chứ? Tôi nghe nói hợp đồng liên hợp đầu tư của Đắc Khố Mạn và Ma Đô đã được hoàn thành rồi mà?



Chử Vận Phong nhìn gương mặt vốn nghiêm túc nhưng đã xuất hiện nụ cười của Lật Binh Đông, thế là hắn trầm giọng nói.



- Ôi, chủ tịch Chử, tôi lừa ai cũng không dám gạt ngài, chuyện này căn bản không thể đùa được. Lúc đầu tôi cũng không tin, thế nhưng giám đốc của tập đoàn Đắc Khố Mạn đã bay đến Nam Giang, một giờ sau sẽ đến.



Lật Binh Đông cũng có chút không tin đây là sự thật, thế nhưng sau khi xác minh thì lại thấy không phải là giả. Tập đoàn Đắc Khố Mạn thật sự phái người đến, hơn nữa còn là tiến hành đầu tư ở thành phố Ba Uẩn.



- Thật sự tốt quá, như thế này nhé, cậu đi nghênh đón đoàn người của tập đoàn Đắc Khố Mạn. Hôm nay tôi cũng không làm việc gì khác, nhất định sẽ làm tốt công tác của các cậu.



Chử Vận Phong châm chước một lát, sau đó trầm giọng nói với Lật Binh Đông.



Lật Binh Đông đến nhà Chử Vận Phong cũng là vì điều này, bây giờ sự việc xem như hoàn thành, hắn cũng bất chấp ở lại lâu, nhanh chóng đi xử lý những sự việc khác.



Chử Vận Phong nhìn xe của Lật Binh Đông chạy đi mà trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, lão căn bản rất tán thưởng Lật Binh Đông, cũng vì người này công tác không sợ khổ và cực kỳ có lực lượng. Lúc này Lật Binh Đông là bí thư thị ủy Ba Uẩn, thế nhưng những mặt tốt căn bản không giảm mà còn tăng, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác không nhìn lầm người.



Một giờ sau Chử Vận Phong tiếp giám đốc North Filet của tập đoàn Đắc Khố Mạn ở đại sảnh thương vụ của khách sạn Thanh Vân. Đây là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nhìn qua rất có phong độ của một người Đức. Sau khi nói vài câu hoan nghênh đơn giản, cuối cùng Chử Vận Phong mở miệng nói ra nghi hoặc của mình.



Sau khi phiên dịch nói rõ ràng, North Filet căn bản không cần suy nghĩ, lớn tiếng nói một câu. Tuy Chử Vận Phong cũng học một chút tiếng Anh, thế nhưng trình độ của lão chỉ có thể dùng để ứng phó đơn giản mà thôi, căn bản chỉ có thể nhờ phiên dịch giúp mình hiểu nội dung câu nói đầy những từ ngữ chuyên nghiệp của đối phương.




- Mẹ, trước tiên mát xa cho tiểu hoàng đế cái đã.



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai rồi dùng giọng hung ác nói:



- Sau này xem tivi ít đi một chút, bây giờ cắt một nửa thời gian xem tivi.



Vương Tử Quân nói làm cho Tiểu Bảo Nhi đang cực kỳ khí thế chợt trở nên ỉu xìu. Nó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Mạc Tiểu Bắc, muốn mẹ mở lời giúp cho mình.



Mạc Tiểu Bắc giả vờ như không thấy gì, nàng không chịu cho con trai cơ hội.



- Anh nói xem có phải là những cái ghề này là cùng một người tặng chúng ta không?



Mạc Tiểu Bắc sờ lên chiếc ghế rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi.



- Có lẽ là không phải, nếu như là một người, vì sao không mua hai cái trong một cửa hàng, cần gì phải lãng phí tâm tư mua hai lần?



Vương Tử Quân lắc đầu dùng giọng khẳng định nói.



Mặc dù Mạc Tiểu Bắc căn bản dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nhiều chuyện diễn ra, thế nhưng nàng lại cực kỳ quan tâm đến những thứ xảy ra trong nhà mình. Khi thấy hai cha con Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ thản nhiên thì nàng không nhịn được nói:



- Biết đâu người ta làm như vậy chính là vì muốn tỏ vẻ với mình.



Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn nằm trên ghế chậm rãi đong đưa, trong lòng thầm nghĩ xem có chuyện gì đang xảy ra.



- Tiểu Bảo Nhi, con nói xem cái ghế kia nên dành cho bố hay cho mẹ?



Mạc Tiểu Bắc đối mặt với tình huống Vương Tử Quân không nhìn mình, nàng khẽ nháy mắt, sau đó hỏi con trai.



Có cừu không báo thì căn bản không phải là Tiểu Bảo Nhi, có đôi khi có đứa con thông minh thì cũng không phải là chuyện gì tốt. Tiểu Bảo Nhi nhìn gương mặt với nụ cười của Mạc Tiểu Bắc, nó biết mẹ cần mình làm gì, thế là nó trực tiếp phản bội Vương Tử Quân mà cười hì hì nói:



- Cái ghế này dành cho mẹ thì hay hơn.



Dưới sự tấn công của hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đã ngồi lên một góc ghế, thế là đành phải lắc đầu đứng lên.



- Bố, sau này bố nên ngồi cái ghế cũ của mình.



Tiểu Bảo Nhi nhìn Vương Tử Quân rồi cười hì hì nói.



Khi Vương Tử Quân nghĩ rằng không nên chấp nhất với vợ con, tiếng gõ cửa lại vang lên. Vương Tử Quân nhìn vợ đang nằm hưởng thụ trên ghế, cuối cùng thì cũng phải tự đi mở cửa.