Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1525 : Đọc Sách Với Thái Tử, Anh Và Người Ta Căn Bản Không Cùng Một Cấp
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Vương Tử Quân thấy ông nội có chút mệt mỏi, thế là cảm thấy rất đau thương, rất khó chịu, lại không dám mở miệng khóc, lòng dạ giống như bị vò nát vậy.
Vương Tử Quân nắm chặt bàn tay ông nội không buông, Vương lão gia tử giống như hiểu được tâm tình của hắn, lão cười nói:
- Ông tự biết rõ bản thân mình, Tử Quân à, cháu cũng đừng đau lòng. Từ năm mười tám ông đã tham gia cách mạng, đã trải qua nhiều sinh tử, có một số việc đối với ông thì căn bản đã thấy được từ sớm rồi.
- Hơn nữa ông đã sống được rất lâu rồi, con cháu cũng xem như đầy đàn, những người trước kia cùng tham gia cách mạng căn bản đã hi sinh trên chiến trường, đối với bọn họ thì ông không phải đã biết được rất nhiều rồi sao?
- Trong nhà này, cô của cháu căn bản là khá thoải mái, dượng của cháu công tác ở xí nghiệp, căn bản là người trầm ổn, ông cũng rất yên tâm. Bố của cháu...Mặc dù không có năng lực quá lớn, thế nhưng làm việc ổn định, cũng là người thành khẩn. Tuy không có không gian phát triển quá lớn, thế nhưng ít nhất cũng không có chuyện gì.
Vương lão gia tử nói đến đây thì dùng ngón tay khô gầy chỉ lên trán của Vương Tử Quân rồi nói:
- Chỉ còn cháu, mặc dù đôi khi cực kỳ lớn gan, thế nhưng là người thận trọng, làm việc đáng tín nhiệm, ông cũng không hy vọng cháu chịu thiệt thòi. Điều làm cho ông không yên tâm, chính là Nhị Thúc của cháu.
- Nhị Thúc của cháu là người có hùng tâm, cũng có bản lĩnh, thế nhưng làm việc lại không được. Nó không những tàn nhẫn, còn có chút cay nghiệt thiếu tình cảm, loại tính cách này cuối cùng cũng đưa đến phiền toái và thiệt hại lớn cho mình.
Vương Tử Quân cố nén nước mắt, hắn nhìn cơ thể khô gầy của ông nội, sau đó nói lời an ủi:
- Ông cứ yên tâm, Nhị Thúc không có việc gì, không phải còn có cháu sao?
Vương lão gia tử đinh nói thêm điều gì đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiểu Bảo Nhi cầm lấy một đóa hoa nở rộ vui vẻ xông vào.
- Ông cố, chúc ngài mau sớm khôi phục khỏe mạnh, như vậy mới chơi trốn tìm với cháu được nữa chứ?
Tiểu Bảo Nhi vừa đưa đóa hoa lên cho ông cố vừa dùng giọng vui vẻ trong trẻo nói.
Khi thấy Tiểu Bảo Nhi thì trên mặt Vương lão gia tử xuất hiện nụ cười vui vẻ. Lão tiếp nhận đóa hoa trong bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Nhi, sau đó cười ha hả nói:
- Tốt, lần này ông sẽ theo sát cháu, không được phép khóc đấy nhé?
Vương Tử Quân tuy rất muốn ở thêm hai ngày, thế nhưng vì nguyên nhân công tác mà không thể không lên máy bay quay về Nam Giang. Mạc Tiểu Bắc vốn ở lại, cuối cùng lại bị Vương lão gia tử ép phải đi.
Vương Tử Quân lên máy bay mà liên tục rơi lệ, Vương lão gia tử nói những lời kia làm cho trong đầu hắn sinh ra nhiều dự cảm bất thường. Tuy với độ tuổi của ông cụ bây giờ căn bản là khó có được, thế nhưng hắn là con cháu, ai tình nguyện tiếp nhận sự thật tàn khốc này?
Khi Mạnh Chí Đạo đang cảm thấy căng cứng trong lòng, chợt nghe thấy Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Bí thư Mạnh, sự kiện này có tính chất nghiêm trọng, anh tự mình dẫn đội đi xuống một chuyến, tiến hành đốc thúc chuyện này.
Mạnh Chí Đạo tuy không muốn đi nhưng Vương Tử Quân đã nói ra khỏi miệng, thế là cũng không dám nói lời nào. Vì vậy sau khi xin chỉ thị của Vương Tử Quân về phương diện nhân thủ, hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi Mạnh Chí Đạo rời đi thì Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế sa lông, thật ra hắn đã nhận được bức thư kia hơn một tuần, chỉ là hắn suy nghĩ trước sau, không quyết định giải quyết ngay lập tức.
Vương Tử Quân là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, hắn nhận được rất nhiều đơn tố cáo. Khi hắn nhận được bức thư tố cáo kia, cảm thấy mình nên nhìn hướng gió xem như thế nào đã. Lâm Hồ là địa phương mà chủ tịch Chử Vận Phong phát triển lên, là nơi nổi tiếng trong tỉnh Nam Giang, căn bản không ai có thể chen chân vào, dù là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân cũng căn bản không dám động vào cán bộ thành phố Lâm Hồ.
Tuy thật lòng thì Vương Tử Quân có chút do dự, thế nhưng nếu không làm gì thì lương tâm cắn rứt. Nhưng hắn một khi đã động vào, chắ chắn sẽ bị cán bộ thành phố Lâm Hồ đối kháng tổng lực.
Vương Tử Quân không sợ đối kháng, thế nhưng trước khi đối kháng bắt đầu thì cần phải chuẩn bị cho tốt, không thể làm cho chuyện tốt mất đi, như vậy là không đáng.
...
Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức, bình thường hắn cũng không đến báo cáo công tác cho chủ tịch Chử Vận Phong. Thế nhưng lúc này có liên quan đến phương diện điều chỉnh nhân sự, hắn cũng cần phải báo cáo với chủ tịch Chử Vận Phong.
Danh sách mà Lục Trạch Lương cần trưng cầu ý kiến, thực chất cũng là chính bản thân hắn tự làm ra cho Chử Vận Phong mà thôi.
Chử Vận Phong cầm danh sách các cán bộ sắp được điều động, thế là trong mắt lóe lên ánh sáng. Danh sách này căn bản không có vấn đề gì quá lớn, rất nhiều người được lão và Diệp Thừa Dân có sự ăn ý trước đó, mà làm cho lão cảm thấy cực kỳ chú ý chính là vị trí bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ.
Trong hai người Khổng Bỉnh Cương và Triệu Cao Tề, Chử Vận Phong có khuynh hướng về phía Khổng Bỉnh Cương. Lão cảm thấy Khổng Bỉnh Cương là người công tác lâu năm, kinh nghiệm phong phú, là một người có khả năng và cực kỳ đắc lực. Người này nếu đi đầu ở thành phố Ô Phổ, như vậy thành phố Ô Phổ sẽ tiến lên bậc thang mới.
Nhưng bây giờ trong danh sách lại xuất hiện một cái tên, chính là người thứ ba, phó bí thư Mạnh Chí Đạo.
Chử Vận Phong có thể nói khá hiểu rõ về Mạnh Chí Đạo, biết rõ người này công tác đầy năng lực, nhưng những thứ khác còn chưa rõ ràng. Đồng thời cũng cảm thấy Mạnh Chí Đạo căn bản không cùng cấp bậc với hai người kia.
Người không có hy vọng lại lọt vào danh sách này, nó có ý nghĩa thế nào, điều này làm cho người ta đáng phải xem xét. Chử Vận Phong nhìn gương mặt có hơi béo của Lục Trạch Lương, lão thản nhiên nói:
- Trưởng phòng lục, Mạnh Chí Đạo là có chuyện gì thế này?