Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1532 : Chỉ cần tình nghĩa thâm sâu thì vực thẳm cũng phát sáng
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
- Đồng chí Chí Đạo, tôi cũng không có chỉ thị gì, chỉ là tìm hiểu tình huống một chút, anh đang ở trong phòng làm việc sao?
Lục Trạch Lương biết rõ Mạnh Chí Đạo đang ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng vẫn giả vờ giống như không biết.
- Trưởng phòng Lục, tôi không ở trong phòng làm việc của mình, tôi đang ở thành phố Lâm Hồ.
Mạnh Chí Đạo trầm ngâm giây lát rồi thành thật nói.
Lục Trạch Lương bên kia cười lớn nói:
- Thì ra anh đang đi công tác, tôi còn chuẩn bị nói với anh một chuyện. Số là lần này điều chỉnh cán bộ, tôi rất xem trọng anh. Tất nhiên anh là người có năng lực, có khả năng, công tác nhiệt tình, tổ chức không đẩy người có khả năng tiến lên vị trí phù hợp, không phải là lãng phí tài nguyên nhân tài sao?
- Cám ơn trưởng phòng Lục đã khích lệ, tôi còn cảm thấy mình công tác chưa quá tốt, sau này kính mong trưởng phòng phê bình nhiều hơn.
Mạnh Chí Đạo không rõ trong túi của Lục Trạch Lương có đựng thứ gì, thế cho nên chỉ dám dùng giọng cẩn thận ứng phó mà thôi.
Lục Trạch Lương cười cười nói:
- Đồng chí Chí Đạo, anh không cần phải khiêm tốn, tổ chức sẽ đối đãi công chính với từng cán bộ.
Lục Trạch Lương nói xong những lời này thì chợt thay đổi chủ đề:
- Đồng chí Chí Đạo, vừa rồi tôi có xem một tiết mục truyền hình, căn bản là cảm thấy rất có ý nghĩa. Lúc này công tác chấp pháp không dễ làm, đặc biệt là khi thời đại phát triển, một vài vấn đề mới xuất hiện, thậm chí có nhiều người vì tư lợi bản thân mà cố gắng giải quyết các vấn đề, đây căn bản là một hành vi khinh nhờn cơ quan chấp pháp. Tôi cảm thấy nên xử lý những trường hợp như vậy, không thể dung túng để cho sự việc tiếp tục tái diễn.
- Trưởng phòng Lục nói rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của trưởng phòng Lục, sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình.
Mạnh Chí Đạo chợt ngộ ra ý nghĩa lời nói của trưởng phòng Lục, nhưng dùng giọng tùy cơ ứng biến nói.
- À, tôi tin tưởng vào trình độ của các đồng chí.
Lục Trạch Lương nói thêm vài lời quan tâm đến Mạnh Chí Đạo rồi cúp điện thoại.
Tuy chỉ gọi điện thoại ba phút nhưng lại làm cho Mạnh Chí Đạo cảm thấy đầy mồ hôi, trò chuyện với lãnh đạo cấp tỉnh căn bản không phải sự kiện gì dễ dàng, không những lao động mệt nhọc phí sức, còn tổn hao tinh thần.
- Ha ha ha, Trạch Lương, cám ơn lời nói tốt lành của anh.
Chử Vận Phong nói đến đây thì đi về phía xe, khi lên xe thì chợt nghiêng đầu nói:
- Tối qua tôi đã liên hệ với bí thư Diệp, ngày mai mở hội nghị thường ủy, sẽ thông qua phương án thay đổi nhân sự, kéo dài là không được, càng kéo dài càng bất lợi công tác.
Chử Vận Phong cũng không chờ Lục Trạch Lương bày ra ý kiến của mình, chỉ chờ Lục Trạch Lương nói một tiếng thì Chử Vận Phong lên xe bỏ đi.
Khi Chử Vận Phong lên xe bỏ đi, Lục Trạch Lương mới lên xe, sau đó tài xế và lái xe nhìn gương mặt nghiêm túc của trưởng phòng Lục, cả hai đều không dám nói nên lời.
Lục Trạch Lương đi vào phòng làm việc của mình, xử lý công tác hơn nữa giờ, sau đó nhận được thông báo của thư ký, ngày mai sẽ mở hội nghị thường ủy, sẽ tiến hành nghiên cứu vài vấn đề.
Đối với Lục Trạch Lương thì chủ yếu là nghiên cứu vấn đề nhân sự, trên danh sách đã được khảo sát, hắn khẽ đánh một dấu chấm hỏi lên tên của Mạnh Chí Đạo.
Khi Lục Trạch Lương đang xem xét những vị trí còn lại, điện thoại chợt vang lên. Người gọi điện thoại đến là Uông Rừng Minh, đối phương lên tiếng rất vội vàng xao động, tuy lời nói vẫn tràn đầy tôn trọng Lục Trạch Lương, thế nhưng lại kém hơn một chút so với trước kia.
- Cậu nói cái gì?
Lục Trạch Lương nghe rõ báo cáo của Uông Rừng Minh thì vẻ mặt chợt trầm xuống, hắn dù thế nào cũng không ngờ Mạnh Chí Đạo đã đi đến kiểm tra cục công an thành phố Lâm Hồ, tiến hành đốc Thì Đắc Tiêu nhanh chóng phá án.
Sau khi áp chế cơn giận trong lòng, Lục Trạch Lương cúp điện thoại. Hắn cũng không ngờ mình mở miệng chào hỏi nhưng Mạnh Chí Đạo lại có thái độ như vậy, đây không phải là Mạnh Chí Đạo đánh lên mặt hắn sao?
Lục Trạch Lương không tin Mạnh Chí Đạo không nghe rõ ý nghĩa lời nói của mình, đối phương biết mình đã nói như vậy mà vẫn còn ra tay, điều này chứng minh đối phương căn bản không xem vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy của mình ra gì.
Xem ra có vài người nếu không ra tay thì không được, anh đã dám làm như vậy, như thế cứ đứng đó mà chờ lãnh hậu quả. Lục Trạch Lương cầm lấy quyển sổ của mình, sau đó khẽ gạch tên của Mạnh Chí Đạo.
Vương Tử Quân không rõ Mạnh Chí Đạo đang làm gì, đặc biệt là Mạnh Chí Đạo cũng không báo cáo cuộc điện thoại của Lục Trạch Lương, hắn chỉ biết Mạnh Chí Đạo tỏ ra đầy hiệu quả khi đến xử lý vụ án ở thành phố Lâm Hồ.
Lúc này toàn bộ vụ án đã được bộc lộ rõ ràng, khoảng cách đến chân tướng đã quá rõ ràng rồi, tất cả chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng lúc này Vương Tử Quân nghĩ không phải là vấn đề này, chính là vấn đề của thành phố Lâm Hồ. Dù là Diệp Thừa Dân trước đó đã mở miệng hay là thông qua những con đường khác thì Vương Tử Quân biết ở trong tỉnh có một tập đoàn tội phạm thao túng những hành vi trái luật, điều này làm cho tình hình buôn lậu ở tỉnh Nam Giang là rất khủng khiếp.
Vương Tử Quân ăn bản còn chưa có nhiều thông tin về tập đoàn này, nhưng cảm giác lại quá rõ ràng. Một vài dấu vết để lại ở thành phố Lâm Hồ căn bản cũng làm cho hắn ý thức được sự việc có thể được bắt đầu.