Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1541 : Làm Việc Có Cơ Hội, Việc Có Khả Năng Thì Có Chức Vụ, Làm Tốt Thì Có Địa Vị
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Có một việc mà mọi người tâm linh tương thông: Nói đến chuyện con cái nhà mình thì tất cả mọi người sẽ trở nên cực kỳ hòa ái có tình có nghĩa, tất cả những hành vi dù là nhỏ của con cái cũng làm cho bậc làm cha mẹ cảm động.
Vương Tử Quân cũng là như thế, nhìn Tiểu Bảo Nhi vui vẻ đưa đến món khoai nướng, hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ lây. Hắn say sưa thưởng thức rồi cười nói:
- Hôm nay hoạt động này làm cho người ta thật sự cảm khái, đúng là cảm ơn giáo dục. Đúng rồi Ngôn Huy, những tình huống thế này anh nên gọi tôi là Tử Quân thì hay hơn, gọi tôi là bí thư Vương thì cũng có chút khách khí.
- Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Chử Ngôn Huy cũng không khách khí, khi bọn trẻ tiếp tục nấu nướng, hắn lấy chai nước khoáng ra uống một ngụm, sau đó mới nói:
- Anh Tử Quân, nói thật thì tôi cảm thấy anh là một lãnh đạo cực kỳ ưu tú.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Ngôn Huy, nếu anh muốn tâng bốc thì về nhà tìm chủ tịch Chử, tôi nghĩ chủ tịch Chử tuy có địa vị cao vời, thế nhưng nghe con trai khen ngợi như vậy thì chắc chắn cũng rất vui.
- Tôi cũng không phải là nịnh nọt tâng bốc anh.
Chử Ngôn Huy nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cười:
- Bố tôi tuy rất biết cách làm việc, thế nhưng lại tồn tại nhiều thiếu hụt khi công tác, nếu không dựa vào năng lực của ông ấy, vị trí chủ tịch tỉnh đã sớm thay đổi rồi.
Vương Tử Quân căn bản cũng không thấy lời nói của Chử Ngôn Huy là sai. Tuy hắn có nhiều lần không cùng ý kiến với chủ tịch Chử ở nhiều sự việc, thế nhưng hắn không thể phủ nhận rằng Chử Vận Phong là người cực kỳ có năng lực.
- Các cụ thường nói thế giới này là của chúng ta, cũng là của bọn chúng, xét cho cùng thì vẫn là thuộc về bọn chúng mới đúng.
Chử Ngôn Huy ngẩng đầu nhìn đám trẻ vui vẻ chơi đùa rồi khẽ lẩm bẩm.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy rất quen thuộc với những lời này của Chử Ngôn Huy, thế nhưng hắn lại không hiểu lúc này Chử Ngôn Huy nói như vậy là có ý gì. Nhưng hắn cũng không vội vàng, hắn tin tưởng Chử Ngôn Huy chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết những nỗi băn khoăn của mình.
- Bí thư Vương, anh biết vì sao bố tôi không thể trở thành bí thư tỉnh ủy được không? Vì ông ấy đắc tội với quá nhiều người, mặc kệ là anh có làm được việc hay khong, có đôi khi anh là người thành tích hiển hách nhưng đắc tội với quá nhiều người thì cũng xem như là tiếc nuối mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chán nản tinh thần của Chử Ngôn Huy, hắn chợt cười nói:
- Ngôn Huy, anh chỉ thấy được một phương diện đắc tội với người của chủ tịch Vận Phong, anh còn chưa thấy được những mặt khác. Có đôi khi kiên trì nguyên tắc cũng không phải là chuyện xấu, nếu như cứ là người ba phải, chỉ sợ chủ tịch Chử sẽ không đi đến vị trí hôm nay.
Thích Phúc Lai không ngờ mình vừa đi vào đã bị Vương Tử Quân phê bình nghiêm khắc như vậy. Hắn là bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn căn bản không kém hơn vị phó chủ tịch tỉnh nào khác, trước nay căn bản chưa từng bị người nào phê bình ngoài chủ tịch Chử Vận Phong.
Lúc này Thích Phúc Lai đến nhận kiểm điểm với Vương Tử Quân, căn bản là chỉ muốn bày trò mà thôi, chỉ cần hắn được nhận kiểm điểm, bí thư Vương sẽ vung tay xử lý qua loa cho xong. Không ngờ đối phương căn bản không buông tha, trực tiếp phê bình hắn.
"Hắn xem mình là ai?"
Thích Phúc Lai cảm thấy rất không cam lòng, một cảm giác tức giận bùng lên, thế nhưng quan lớn đè chết người, hắn vừa mới nhận kiểm điểm với Vương Tử Quân, bây giờ căn bản không dám quá cứng nhắc. Thế cho nên hắn chỉ có thể áp chế cảm giác tức giận vào trong lòng mà thôi.
Vạn Thạch Tắc ở bên cạnh thành thật lắng nghe, hắn là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy Lâm Hồ, nào dám cãi lại lời Vương Tử Quân? Nhưng hắn cũng cảm thấy có chút oan ức, chính mình không biết không làm gì, thế nhưng khi phê bình lại không thiếu mặt mình.
Vương Tử Quân tiến hành phê bình công tác của thành phố Lâm Hồ, sau đó hắn nhìn về phía Thích Phúc Lai rồi nói:
- Bí thư Thích, theo những gì mà tổ điều tra đưa về, người bị hại đã từng có đơn tố cáo với cấp ủy chính quyền định phương, vì sao các anh không có phản hồi?
Thích Phúc Lai cảm thấy đầu mình vã đầy mồ hôi, nhưng hắn không dám đưa tay lên lau, chỉ có thể trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, thật sự chúng tôi không đủ coi trọng sự việc này, khi đó tôi chỉ là cho cục công an tiến hành điều tra, không ngờ Thì Đắc Tiêu cũng có liên quan.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Bí thư Thích, chuyện này là trách nhiệm của ai thì ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sẽ điều tra và cho ra kết luận cụ thể. Còn các anh là ai phải gánh trách nhiệm, đợi đến khi ủy ban kỷ luật cho ra kết quả điều tra rồi nói sau.
Sau khi làm kiểm điểm thêm một lần nữa thì Thích Phúc Lai và Vạn Thạch Tắc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này trán của Vạn Thạch Tắc đã vã đầy mồ hôi, sau khi đi đến hành lang thì hắn mới khẽ nói với Thích Phúc Lai:
- Bí thư Thích, xem ra chuyện này bí thư Vương căn bản cũng không muốn cho qua.
Lúc này áo sơ mi trắng cũng dính lên người Thích Phúc Lai, thế nhưng gương mặt của hắn lại mang theo vài phần dữ tợn:
- Còn chưa xong thì thế nào? Nhiều lắm là chúng ta tự nhận có sai lầm trong công tác, có phê bình thì tôi tiếp nhận.
- Bí thư Thích, tôi không phải có ý như vậy, chủ yếu là trách nhiệm của tôi, cho dù tôi bị miễn chức cũng không liên lụy đến ngài.
Vạn Thạch Tắc do dự một lát rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Thích Phúc Lai.