Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1543 : Lên tiếng đầu tiên được ít mất nhiều

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Diệp Thừa Dân đã sớm nghĩ đến phương diện phái người đến đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, thế nhưng nghĩ là một chuyện còn làm thì lại khác. Tuy lão là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam Giang, thế nhưng nhiều khi làm việc cũng phải tuân theo quy tắc điều lệ của đảng.



Diệp Thừa Dân không thể nào tự dưng vung tay điều động vị trí cục trưởng cục công an thành phố, vì theo quy định thì quyền lợi này thuộc về thành phố Lâm Hồ và cục công an tỉnh.



Lúc này là một cơ hội, nhưng cơ hội này sẽ cho ra bao nhiêu khả năng? Diệp Thừa Dân biết rõ cơ hội lần này là rất tốt, thế nhưng nếu muốn sắp xếp cho xong cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.



- Bí thư Tử Quân, tôi đồng ý với ý kiến của cậu, thế nhưng phái người xuống tuyến dưới cũng phải trưng cầu ý kiến của cục công an tỉnh và thị ủy Lâm Hồ.



- Bí thư, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm như vậy.



Vương Tử Quân cười cười, hắn đã sớm đoán được ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, thế nên nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình.



Diệp Thừa Dân nghe xong kế hoạch của Vương Tử Quân thì chợt trầm mặc, điếu thuốc trong tay không biết đã bốc khói từ khi nào.



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trầm ngâm của Diệp Thừa Dân, bí thư cũng không lên tiếng, vẻ mặt rất nhạt, bộ dạng như không quan tâm hơn thua.



- Chín giờ ngày mai tôi sẽ mời một hội nghị nhỏ trong phòng làm việc của mình, mời chủ tịch Chử tham gia.



Diệp Thừa Dân chuẩn bị hút xong điếu thuốc thì mới trầm giọng nói.



Chử Vận Phong có tham gia, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó lại hiểu ý của bí thư Diệp Thừa Dân. Hắn nhanh chóng lên tiếng:



- Bí thư, có cần thông báo với chủ tịch Chử ngay lúc này không?



- Không cần, ngày mai tôi sẽ cho Khuất Chấn Hưng thông báo với chủ tịch Chử.



Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân ngồi bên cạnh mình, trong lòng chợt sinh ra chút cảm khái. Lão chợt cười nói:



- Tử Quân, khối công tác tư pháp tuy là nơi tốt để rèn luyện, thế nhưng nhìn từ độ cao toàn cục thì cũng chỉ là một tượng gỗ mà thôi.



Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn mới đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp được nửa năm, đến bây giờ còn chưa từng nghĩ rằng vị trí của mình sẽ thay đổi. Thế nhưng Diệp Thừa Dân đã lên tiếng, hắn cũng nghe được vài hương vị tính toán bên trong.



Không đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì sẽ là gì? Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cười nói:



- Bí thư Diệp, tôi là một khối gạch của lãnh đạo, đặt đâu sẽ ở đấy.



- Cậu đúng là xảo quyệt.



Diệp Thừa Dân dùng ngón tay chỉ Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.



Khi hai người Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân đang trò chuyện với nhau, trong một quán trà cách khách sạn Nam Giang một kilomet, Chử Ngôn Huy đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thích Phúc Lai.




Bên kia không biết nói gì mà Chử Ngôn Huy căn bản không quá quan tâm:



- Hôm nay Thích Phúc Lai mời tôi uống trà, muốn tôi nói vài lời giúp đỡ anh ấy. Lúc này anh ấy có chút sơ sẩy trong công tác ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng cũng không phải là sai lầm trí mạng. Anh ấy là lãnh đạo thị ủy, căn bản không phải việc gì cũng phải tự tay đi làm, khó tránh khỏi sơ hở.



Bên kia nói vài câu, Chử Ngôn Huy chợt nở nụ cười, sau đó khẽ nói:



- Đối với công tác của thành phố Lâm Hồ, anh nên phê bình thì phê bình, nên thông báo thì thông báo. Nhưng anh ấy không có công lao cũng có khổ lao, đã quan tâm rất nhiều đến thành phố Lâm Hồ, thế nên lúc này chung ta quan tâm một chút cũng hợp lẽ thường.



- Anh yên tâm, tôi biết rồi.



Người ở đầu dây bên kia nói một câu rồi cúp điện thoại.



Chử Ngôn Huy thu hồi điện thoại, vẻ mặt thả lỏng hơn một chút. Hắn uống cạn ly trà, sau đó mới đứng lên rời khỏi quán trà. Khi đi đến cổng quán trà thì lúc này nhà nhà đã lên đèn, hắn chợt cảm thấy bầu không khí ầm ĩ có chút ấm áp, cảm giác bực bội cũng tan biến đi vài phần.



- Có thể đi được rồi.



Chử Ngôn Huy khẽ lên tiếng.



Hôm nay Chử Vận Phong có chút không thoải mái, mặc dù sự kiện ở thành phố Lâm Hồ chỉ là chuyện nhỏ với tỉnh Nam Giang, thế nhưng trước kia lão là bí thư thành phố, sự việc này xảy ra vẫn làm lão cảm thấy rất đau lòng.



Năm xưa khi Chử Vận Phong còn là bí thư thị ủy Lâm Hồ, lúc đó Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh chính là những cán bộ trẻ tuổi hậu bị, khi đó hai người này biểu hiện không tồi. Đặc biệt là Thì Đắc Tiêu, trước đó vì phá một vụ án mà bám rừng núi hơn một tháng trời.



Một đồng chí tận trách và cực kỳ tôn trọng chỉ thị của lãnh đạo vì sao lại tha hóa biến chất đến mức như lúc này? Thực tế thì nghi hoặc trong lòng Chử Vận Phong đã sớm có được đáp án.



Có một vài người khi cầm quyền có vài vấn đề căn bản khó thể lảng tránh bày ra trước mặt, đó chính là biến tướng quyền lực, nếu anh không quyết đoán mà đầu nhập vào, sau này căn bản khó thể nào thu hồi. Nếu anh không thay đổi, anh sẽ không khắc ghi bài học, căn bản càng ngày càng lún sâu. Quyền lực một khi vào trong tay, nếu quyền uy quá lớn căn bản sẽ sinh ra con đường bảo hộ địa phương.



Sóng biển vỗ bãi cát, cuối cùng mới lộ ra vàng thật, thế cho nên cũng không cần phải đau lòng với những người kia. Chử Vận Phong hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng lúc này lão vẫn cảm thấy nghẹn họng, sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.



- Cốc cốc cốc.



Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Xà Tiểu Cường đi vào trong:



- Chủ tịch Chử, vừa rồi nhận được điện thoại từ văn phòng tỉnh ủy, nói là chút nữa ngài đến phòng làm việc của bí thư Diệp, có chuyện quan trọng cần thương lượng với ngài.



- Tôi biết rồi.



Chử Vận Phong khoát tay áo nói với Xà Tiểu Cường:



- Tám giờ năm mươi cậu nhớ báo với tôi một tiếng.