Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1547 : Nghe Lời Nói Của Vợ Cũng Là Đi Theo Đảng

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


- Bí thư Vương!



Mạnh Chí Đạo đi đến, khi còn cách khá xa đã vươn hai tay với Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Mạnh Chí Đạo, hắn vừa bắt tay vừa cười nói:



- Chí Đạo, là ăn cơm gia đình, cần gì phải ăn mặc chính thức như vậy?



Vương Tử Quân nói lời tùy ý càng làm cho tâm tư Mạnh Chí Đạo thả lỏng hơn. Hắn chợt cười nói:



- Tôi đến cũng có ý này, thế nhưng vợ nói gặp mặt lãnh đạo thì cần phải ăn mặc đàng hoàng tử tế, không thế này không được. Bí thư Vương, anh xem tôi căn bản là thực hiện đúng điều lệnh, nghe theo lời nói của vợ, đi theo đảng.



- Ha ha ha, lát nữa gặp mặt tôi sẽ nói điều này với chị nhà.



Vương Tử Quân nói rồi chỉ vào Mạc Tiểu Bắc nói tiếp:



- Anh Chí Đạo, đây là em dâu Mạc Tiểu Bắc, công tác ở sở nghiên cứu.



Mạnh Chí Đạo nhìn người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng trước mắt, trong đầu không khỏi hiện ra bốn chữ: Ông trời tác hợp, giống như dùng bốn chữ này để miêu tả thì phù hợp với tình trạng hôn nhân của bí thư Vương. Hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, dù không nói nên lời cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ăn ý.



- Bố à, bố còn chưa giới thiệu con.



Tiểu Bảo Nhi thấy vài người lớn đi vào trong quán cơm, nó cũng không muốn, thế là lắc lư cơ thể rồi nói.



Mạnh Chí Đạo sớm biết con trai của Vương Tử Quân là một đứa bé lanh lợi, hôm nay nhìn Tiểu Bảo Nhi dùng giọng trang nghiêm biểu đạt ý kiến, không khỏi bị chọc cười. Hắn cúi người nói:



- Cậu là Tiểu Bảo Nhi có đúng không? Cậu không cần phải giới thiệu, ở đơn vị chúng tôi thì Vương Bắc Thần là người cực kỳ nổi tiếng, chú sao lại không biết cháu được?



Tiểu Bảo Nhi nghe thấy Mạnh Chí Đạo nói như vậy thì chợt nghiêng đầu dùng giọng tò mò hỏi:



- Ý của chú là mọi người trong đơn vị đều là fan hâm mộ của cháu sao?



Mạnh Chí Đạo thấy Tiểu Bảo Nhi dễ thương như vậy thì mỉm cười trêu ghẹo:



- Tất nhiên, bọn họ còn phái chú đến mời Tiểu Bảo Nhi dùng cơm. Thế này đi, hôm nay cháu thích ăn gì thì cứ nói, chú đảm bảo sẽ thỏa mãn yêu cầu, thế nào?



Tiểu Bảo Nhi cảm thấy lòng tự trọng của mình được thỏa mãn, ngay sau đó đã tỏ ra cực kỳ hớn hở, nó nhảy dựng lên đi vào bên trong. Khi Mạnh Chí Đạo đi cùng Vương Tử Quân vào trong quán ăn, hắn luôn quan sát vẻ mặt bí thư Vương, lúc này thấy bí thư Vương khẽ gật đầu với hoàn cảnh của quán ăn, thế là không khỏi yên lòng.



Vợ của Mạnh Chí Đạo định mời cơm ở một khách sạn xa hoa, dù sao thì chiêu đãi bí thư Vương Tử Quân cũng là cực kỳ quan trọng, vì bí thư Vương có ơn tri ngộ với Mạnh Chí Đạo. Tất nhiên Mạnh Chí Đạo cũng hiểu ý của vợ mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn quán ăn này, vì nơi đây cũng có vài món đặc sắc, khẩu vị ngon miệng, nhìn qua cũng không quá xa hoa.
- Nếu là người quen của chị Bạch, như vậy cũng không phải là người ngoài, mọi người cùng ngồi xuống uống vài ly.



Sau khi nghe Vương Tử Quân cho mình ngồi xuống, hai mắt trưởng phòng Lý chợt sáng ngời. Hắn cũng xem như là người trải qua nhiều tình cảnh lớn, hắn biết lúc này mình càng có biểu hiện gò bó thì càng bị xem thường, thế cho nên tiến lên nói:



- Bí thư Vương, có thể ngồi uống rượu với ngài là vinh hạnh của tôi. Lần này tôi đến dùng cơm với hai người thân, nghe nói có chủ tịch Mạnh ở chỗ này, thế cho nên muốn đến kính lãnh đạo vài ly, không ngờ muốn đến kính rượu Bồ Tát thì lại gặp phật. Gặp lại không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, có thể gặp được ngài là duyên phận của tôi, tôi kính ngài một ly.



Trưởng phòng Lý nói rồi rót đầy ly rượu của mình, sau đó dùng hai tay cung kính đưa cho Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của trưởng phòng Lý, hắn cười cười tiếp nhận ly rượu:



- Anh Lý, anh đã nói đến duyên phận, như vậy cứ ngồi xuống uống vài ly, chỗ này cũng không cần đứng uống rượu.



Một tiếng xưng hô anh Lý của Vương Tử Quân làm cho tâm lý của trưởng phòng Lý thả lỏng hơn một chút. Mặc dù Vương Tử Quân còn rất trẻ, thế nhưng nói thật thì trưởng phòng Lý hận không thể để cho bí thư Vương gọi mình là Tiểu Lý thì hơn.



Sau khi mời rượu Vương Tử Quân, trưởng phòng Lý lại cạn ly với Mạnh Chí Đạo, sau đó nhanh chóng nói lời cáo từ:



- Bí thư Vương, thân thích ở quê còn chờ bên kia, tôi xin phép đi trước. Sau này kính mong bí thư Vương chỉ đạo phê bình công tác của phòng thủy lợi nhiều hơn.



Vương Tử Quân cười cười nói một câu anh cứ bận rộn, còn Bạch Tố Kiều thì tiễn chân trưởng phòng Lý ra đến cửa. Sau khi ra khỏi cửa thì trưởng phòng Lý càng thêm tôn trọng Bạch Tố Kiều:



- Chị Bạch, chủ tịch Mạnh của nhà chị rõ ràng là tương lai vô hạn, hai ngày tới khi nào chủ tịch có rảnh, tôi sẽ mời chủ tịch Mạnh và ngài uống vài ly.



Bạch Tố Kiều vì nguyên nhân Mạnh Chí Đạo mà trở thành đặc thù của đơn vị, thế nhưng nàng cũng chỉ được quan tâm giúp đỡ mà thôi, còn chưa đến tình trạng trưởng phòng Lý khúm núm như bây giờ. Lúc này nàng nhìn vị trưởng phòng uy phong lẫm liệt lại nịnh bợ mình, nàng chợt cảm thấy vui như nở hoa, thế nhưng ngoài miệng lại cười ha hả nói:



- Trưởng phòng Lý, anh xem ngài nói gì kìa? Thế này đi, đợi khi nào ngài rảnh, tôi sẽ để anh Mạnh đến mời ngài dùng cơm.



- Chị Bạch, ai mời chẳng như nhau? Thế này đi, nếu không tối nay tôi gọi điện thoại cho chị nhé?



Ý nghĩ nóng bỏng của trưởng phòng Lý làm cho Bạch Tố Kiều rất muốn đồng ý sảng khoái, thế nhưng nàng do dự một lát mà vẫn dùng giọng khó xử nói:



- Trưởng phòng Lý, tối nay tôi và Vương phu nhân đi chăm sóc sắc đẹp một chút, nếu không thì chờ cơ hội lần sau vậy...



Bạch Tố Kiều tỏ ra khó xử, nàng nói và luôn quan sát vẻ mặt của trưởng phòng Lý. Khi nàng thấy gương mặt lãnh đạo đơn vị đỏ bừng, ánh mắt sáng rực, thế là không khỏi nở nụ cười đắc ý.



Trưởng phòng Lý đến mời rượu chỉ là chuyện nhỏ xen giữa chuyện lớn, căn bản cũng chỉ nói đến vài hạng mục công tác mà thôi.