Bí Thư Trùng Sinh
Chương 155 : Dòng nước xiết không tiến thì lui
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Trong quan trường có một hiện tượng kỳ quái, càng là những chuyện cần được giữ kín sẽ càng lan truyền ra xôn xao. Hội nghị thường ủy vừa được tổ chức thì cả huyện đã biết tin, người bên dưới đã nhận được đủ mọi tin đồn. Chưa đến một giờ sau khi tan họp thì các quan viên lớn nhỏ trong huyện Hồng Bắc đã xác định nhân tuyển đi đến địa phương khác giúp đỡ người nghèo là: Vương Tử Quân. Đây là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, là một cán bộ cấp chính khoa trẻ tuổi nhất huyện Hồng Bắc, cũng là người có lực ảnh hưởng mạnh nhất.
Huyện ủy xem như có trò hay để xem, Vương Tử Quân tình nguyện đi mới là lạ, người nào cũng biết đi đến các tỉnh phía Tây công tác đại biểu cho điều gì. Dù cấp bậc hành chính tăng lên nhưng nói về tổng thể thì chạy đến địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi cung khó thể nào tạo ra được thành tích gì ra hồn.
Nghĩ lại thì thấy rõ vấn đề, Vương Tử Quân thường hay ra tay đâm vào huyện ủy, còn cường thế ép Tiền Học Bân tiến vào khối mặt trận tổ quốc thị ủy, lần này sợ rằng cũng sẽ có vấn đề xảy ra. Thế nên nhiều người cảnh giác cao độ, chuẩn bị nhìn xem vị bí thư đảng ủy xã kia sẽ cho ra những hành động gì.
Trong ánh mắt chờ đợi của tất cả cán bộ trong huyện Hồng Bắc, sáng hôm sau Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Tôn Lương Đống.
- Bí thư Tôn, vừa rồi Tiểu Triệu của phòng thông tin gọi điện thoại đến, nói rằng Vương Tử Quân đang chờ anh trong phòng.
Tôn Lương Đống vừa ngồi lên chiếc Santana của mình thì thư ký đã dùng giọng rất chú ý để báo cáo.
Hôm nay tâm tình của Tôn Lương Đống rất tốt, tối qua không biết có phải vì nguyên nhân đã quyết định điều Vương Tử Quân đi hay không mà cả người rất hào hứng, rất thoải mái. Thậm chí sau khi tắm nước nóng xong còn lên giường "bàn luận" một chút, mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, thật sự rất sảng khoái.
Nhưng năm tháng cũng không buông tha cho con người, bí thư Tôn tuy thể xác và tinh thần đều sung sướng, thậm chí tâm tình cũng rất thả lỏng nhưng sau một đêm mệt nhọc lại cảm thấy đau lưng. Lúc này lão dùng tay vỗ vỗ vào hông, chợt nghe thấy thư ký nói như vậy, bàn tay đang đấm xuống cũng dừng lại.
- Cậu nói gì?
Tôn Lương Đống dù có sẵn sự chuẩn bị với vấn đề này, thế nhưng vừa nghe nói Vương Tử Quân tìm đến thì trong lòng vẫn kinh ngạc.
- Bí thư Tôn, Vương Tử Quân đang chờ anh ở phòng làm việc.
Thư ký này tuy đến công tác bên cạnh Tôn Lương Đống chưa lâu, nhưng hắn lại rất hiểu tính tình của lãnh đạo, trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại dùng giọng tôn kính nói.
Ý nghĩ đầu tiên của Tôn Lương Đống chính là không muốn gặp mặt, nhưng nghĩ lại thì khác, tránh một lần chứ không tránh được cả đời, nếu như cứ mãi trốn tránh đối phương, tên này quýnh lên, biết đâu sẽ có chuyện xảy ra? Hơn nữ việc này mà truyền ra ngoài, không phải làm mình mất thể diện sao? Lão xem xét lợi và hại, cuối cùng vẫn quyết định gặp mặt Vương Tử Quân.
- Đi, đến phòng làm việc.
Bí thư Tôn vung tay lên dùng giọng rất có khí độ nói.
Lái xe và thư ký không khỏi tỏ ra kính nể vị bí thư của mình, bọn họ là người bên cạnh lãnh đạo, tất nhiên biết rõ lãnh đạo cho ra quyết định như vậy là nguy hiểm và khó khăn cỡ nào. Thật ra hai người không biết khi xe phóng đi như bay thì Tôn Lương Đống thật sự rất hy vọng điện thoại sẽ vang lên, mong sao có vị lãnh đạo thành phố Giang Châu nào đó sẽ triệu kiến mình, như vậy hắn sẽ quay đầu chạy đi ngay.
Tôn Lương Đống đang định nói ra vài câu vui vẻ, coi như đề cao sự việc lên một chút, nhưng khi thấy ánh mắt của Vương Tử Quân, lão lại thu lời nói trở về, sau đó nhìn đồng hồ nói:
- Cũng không còn sớm, tôi phải đi họp.
Điều lệnh với Vương Tử Quân hầu như cũng đến cùng lúc với văn kiện bổ nhiệm nhóm Trương Dân Cường, nhân sự xã Tây Hà Tử biến đổi, trên căn bản là tiến hành dựa theo những gì Vương Tử Quân đã bàn với Tôn Lương Đống. Trương Dân Cường tiếp nhận vị trí bí thư của Vương Tử Quân, Cừu Gia Thành là chủ tịch xã, Lý Thu Na là phó bí thư nắm công tác tổ chức, Chu Thường Hữu thì là phó chủ tịch xã, còn chức vụ ủy viên đảng ủy còn trống mà Chu Thường Hữu lại được Trác Trường Vĩ tiếp nhận.
Sau khi phó phòng tổ chức Lâm Giang Hà đọc xong quyết định bổ nhiệm và bỏ đi, nhóm Trương Dân Cường vây quanh Vương Tử Quân đi ra ủy ban xã Tây Hà Tử. Dù Vương Tử Quân sắp phải đi nhưng lúc này uy tín lại đến đỉnh phong.
Xã Tây Hà Tử điều chỉnh nhân sự, cũng không ai nói đièu gì, những tranh luận ở hội nghị thường ủy cũng truyền vào tai đám cán bộ cấp phó khoa trong huyện.
Trên hội nghị thường ủy, phó bí thư Hồng lên tiếng để cố gắng lần cuối cùng, muốn đẩy đứa con của mình lên vị trí bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, cũng có không ít thường ủy đồng ý. Nhưng Tôn Lương Đống lại kéo Vương Tử Quân ra nói chuyện, nói nếu không điều chỉnh như vậy thì Vương Tử Quân sẽ không đi, còn nói Hồng Kiến Quốc chính là một người thích hợp nhất để thay thế cho Vương Tử Quân.v.v. Những lời như thế giống như bóp cổ phó bí thư Hồng, dù lão có không muốn cũng chỉ có thể làm theo mà thôi.
- Bí thư Vương, tất cả mọi người đang chờ anh, mong anh nói vài câu.
Trương Dân Cường thật sự cảm động rơi nước mắt với tình huống Vương Tử Quân đề bạt mình hai lần trong một năm, hắn tất nhiên biết rõ vào đúng thời điểm nếu không có bí thư Vương ủng hộ, chức vụ này căn bản không đến lượt mình.
Bí thư và chủ tịch xã là cấp chính khoa, nhưng nếu so với mặt bằng huyện ủy thì lại có khác biệt rất lớn.
- Không nói nữa, khoảng thời gian này các anh đã nghe tôi nói đủ rồi, tôi là người sắp phải đi, nói tiếp cũng không hay.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay, ngăn cản Trương Dân Cường tiếp tục mở miệng.
Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên tiếp tục nói điều gì. Nhưng sau khi tuyên bố tan họp thì đám cán bộ đều đi đến, ai cũng ngưng trọng và nhiệt tình chào hỏi vị bí thư sắp di dời này.
Vương Tử Quân mỉm cười chào hỏi các vị đồng chí, trong lòng lại liên tục xuất hiện những thông tin đã nói với bố mình tối qua, hướng đi của hắn cơ bản đã được xác định, chính là phó chủ tịch huyện Lô Bắc thành phố Hồng Ngọc, tuy không phải là thường ủy huyện ủy, thế nhưng lại là phó bí thư đảng ủy khối.
Vương Tử Quân không biết huyện Lô Bắc ở đâu, nhưng hắn biết thành phố Hồng Ngọc, đây là một thành phố nghèo nhất trong tỉnh, có bảy huyện một quận nhưng tổng sản lượng kinh tế không bằng một huyện của thành phố Giang Thị, bảy huyện một quận của thành phố Hồng Ngọc có ba huyện nghèo khó cấp quốc gia, bốn huyện nghèo khó cấp tỉnh.
Vương Tử Quân suy nghĩ về huyện Lô Bắc, hai tay cũng khẽ xiết chặt lại.