Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1550 : Gia Cát Cả Đời Cẩn Thận

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Đoạn Văn Đống đang suy nghĩ xem bí thư Vương sẽ nói gì về Ngô Tài Lư, thật không ngờ tư duy của bí thư Vương lại xoay chuyển quá nhanh, mới đó đã dời lên phương diện ăn uống. Đoạn Văn Đống căn bản không hiểu rõ tâm tư của bí thư Vương, chỉ có thể nói:



- Đây là món ăn nổi tiếng của tỉnh Nam Giang, nghe nói mùi vị không tệ.



- Anh biết nguyên liệu chế biến món Long Hổ Tế Hội sao?



Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không có chút biến đổi, thế nhưng đã bắt đầu đốt điếu thuốc trong tay.



"Làm bằng nguyên liệu gì?"



Đoạn Văn Đống không phải là người ngu, chỉ sau nháy mắt thì hiểu ý của Vương Tử Quân. Hắn chợt kinh hoảng, sau đó dùng giọng cung kính nói:



- Bí thư Vương, nguyên liệu làm nên món Long Hổ Tế Hội là rắn và cầy hương.



Vương Tử Quân không nói gì thêm mà chỉ lằng lặng nhìn Đoạn Văn Đống. Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân, Đoạn Văn Đống cảm thấy trái tim mình đập lên rất mạnh, đầu óc liên tục vận chuyển, Vương Tử Quân tự mình hỏi về nguyên liệu chế tác một món ăn, rốt cuộc là có ý gì?



Đoạn Văn Đống không thể không thừa nhận Vương Tử Quân là người có ơn tri ngộ với mình. Vì hắn là người bị ghẻ lạnh quá lâu, bây giờ được Vương Tử Quân đẩy lên vị trí này, không phải vì hắn là người tài giỏi. Hắn cảm giác được bây giờ mình chỉ có thể cho tinh thần và thể xác vào trong một cái túi, sau đó ném vào trong lòng Vương Tử Quân, thực hiện theo đúng chỉ lệnh của Vương Tử Quân.



- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công tác của mình, sau khi quay về nhất định sẽ cho ra hoạt động đả kích hành vi buôn bán động vật hoang dã, sẽ nghiêm trị không tha những phần tử phạm pháp trái luật, sẽ cố gắng chứng thực công tác bảo vệ động vật hoang dã.



Đoạn Văn Đống nhanh chóng cho ra phản ứng như vậy làm cho Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy tán thưởng. Lúc này người dưới tay Vương Tử Quân không quá nhiều, người có thể sử dụng được lại càng ít, nhưng hắn luôn áp dụng nguyên tắc bình tĩnh không ẩu tả. Đoạn Văn Đống có thể nhanh chóng thầm hiểu ý nghĩ của hắn, nói rõ sau này Đoạn Văn Đống còn có không gian tiến lên.



- Anh là người phụ trách ở thành phố Đông Hồng về phương diện bảo vệ động vật hoang dã, dù sao thì nghiệp vụ của cục lâm nghiệp cũng được tiến hành dưới sự lãnh đạo của cục công an. Nhưng đả kích hành vi buôn bán động vật hoang dã cũng không phải chỉ thực hiện ở thành phố Đông Hồng, còn phải mở rộng ra các thành phố khác trong tỉnh. Tôi chuẩn bị đẩy mạnh hoạt động đả kích hành vi buôn bán động vật hoang dã ra toàn tỉnh, thành phố Đông Hồng lại càng là phát súng đầu tiên, anh nhất định phải làm cho tốt.



Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lại làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy áp lực không nhỏ. Hắn cũng có chút nghi hoặc, vì sao bí thư Vương lại thúc đẩy hoạt động đả kích đám tội phạm buôn bán động vật hoang dã vào lúc này? 



Tuy Đoạn Văn Đống không rõ nhưng vẫn phải tích cực chấp hành, vì dù sao đây cũng là hoạt động mà bí thư Vương muốn thúc đẩy, chính mình là cấp dưới được ủy thác, tất nhiên phải đề cao tinh thần để làm cho thật tốt. Có thể hoàn thành được hay không là vấn đề thể lực, thế nhưng có đi làm hay không lại là thái độ. Nếu như mình có biểu hiện tiêu cực, không khác chui đầu vào rọ, căn bản là không sáng suốt. 



- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ nắm chắc tâm lý, sẽ cho ra mở đầu thuận lợi.



Đoạn Văn Đống báo cáo thêm vài hạng mục công tác rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Đoạn Văn Đống rời đi, Vương Tử Quân thầm nghĩ đến những biểu hiện của đối phương khi trò chuyện với mình. Tuy Đoạn Văn Đống tỏ vẻ trăm phần trăm chấp hành chỉ thị của mình, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra chút khó hiểu của đối phương ở phương diện này.
- Có thể thì tôi nhất định sẽ không chối từ, nhưng anh cung hiểu công tác của tôi rồi đấy, cũng không có nhiều sự giúp đỡ với phương diện phát triển kinh tế địa phương.



- Ha ha ha, cục trưởng Chân quá khách khí rồi, sau này sẽ không thiếu tình huống làm phiền anh.



Thích Phúc Lai nói xong thì lấy ra một tờ giấy:



- Vì tăng cường năng lực hộ giá hộ tống của cục công an thành phố Lâm Hồ với phương diện phát triển kinh tế, chúng tôi cố ý điều một nhóm binh hùng tướng mạnh đến công tác ở cục công an thành phố, đây là bản thảo, cục trưởng Chân là chuyên gia, mong anh xem qua có chỗ nào cần điều chỉnh hay không?



Chân Hồng Lỗi tiếp nhận bản thảo nhìn qua vài lượt, hắn chợt nở nụ cười. Tuy Chân Hồng Lỗi rời khỏi thành phố Lâm Hồ vài năm thế nhưng vẫn biết những cái tên kia là của người nào. Những người này căn bản không những chỉ có bản lĩnh, hơn nữa còn hơn một nửa là thủ hạ thân cận của hắn năm xưa.



Lúc này Thích Phúc Lai đề bạt bọn họ, ý nghĩ là gì thì không cần nghĩ cũng biết. Có câu người kính ta một thước thì ta kính người một trượng, Chân Hồng Lỗi tuy là một vị quan mặt đen thế nhưng không phải là người không am hiểu phương diện kéo quan hệ.



- Bí thư Thích, tôi nhất định sẽ giúp đỡ lớn nhất với công tác của thành phố Lâm Hồ. Tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, cộng thêm sự cố gắng của hai người chúng ta, nhất định sẽ nhanh chóng thay đổi được cục diện bị động vào lúc này.



Chân Hồng Lỗi nói xong những lời này thì Thích Phúc Lai cũng nở nụ cười hiểu ý. 



Thích Phúc Lai nhìn chỗ trống đầu tiên trên bản thảo, hắn thu lại nụ cười của mình. Hắn nâng bình trà lên rót vào ly cho Chân Hồng Lỗi, sau đó mới nói:



- Cục trưởng Chân, đã định ra vị trí cục trưởng cục công an chưa?



- Tôi không biết.



Chân Hồng Lỗi nói rồi khóe mắt lộ rá chút lo lắng. Hắn vô thức cắn môi rồi nói tiếp:



- Anh cũng không phải không biết người kia đề phòng tôi thế nào, anh ta sao có thể cho tôi cơ hội lên tiếng được?



- Đề phòng thì thế nào? Cho dù hắn đi đến thì có thể lật trời được sao?



Thích Phúc Lai có chút hổn hển.