Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1552 : Tôi Muốn Sao Sáng Quanh Trăng Chứ Không Phải Là Nội Bộ Lục Đục

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Trình Viên Lệ thấy sau khi đi vào Nam Giang thì nhiều người cho rằng Vương Tử Quân là một thư sinh cảm tính vô dụng, nhưng trên thực tế thì thủ đoạn của người này lại cách biệt một trời một vực so vơi vẻ bề ngoài.



Nhìn qua thì thấy mỗi việc đều được Vương Tử Quân xử lý cực kỳ bình thản vô lực, hoàn toàn không có người nào và không có ai nghĩ rằng bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy là một người có khí thế bạt thien nuốt sơn hà. Nhưng thực tế sau khi tiếp xúc chính thức thì anh sẽ cảm nhận được một tên bạch diện thư sinh như Vương Tử Quân căn bản là người tràn đầy lực lượng. Chỉ là lực lượng của Vương Tử Quân không phải là tự nhiên cậy mạnh, là tràn đầy lực lượng trí tuệ, tư tưởng, là một lực lượng kiên nhẫn, lấy bốn lượng đẩy nghìn quân, lấy nhu thắng cương, cũng không ai dám xem thường. Ai có thể nghĩ một vi bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi như vậy lại cao tay như thế? Cũng có ai dám nghi ngờ một vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi này không bay lên trời cao, tương lai tỏa sáng, có vị trí vấn thiên?



Vì vậy Trình Viên Lệ tất nhiên rất vui khi có quan hệ với Vương Tử Quân. Thấy Vương Tử Quân hỏi nàng về lĩnh vực này, nàng cũng không tỏ ra không hài lòng mà chân thành nói:



- Cái này cần ít nhất một tỷ. Trước mắt thì tỉnh ủy đã có dự thảo tài chính, nếu để cho chủ tịch Chử bỏ ra một tỷ cho công tác y tế vệ sinh, chỉ sợ sẽ cực kỳ khó khăn.



Tuy trước đó đã nghĩ về phương diện này, thế nhưng sau khi nghe Trình Viên Lệ nói như vậy thì Vương Tử Quân vẫn rất thất vọng. Rất nhiều chuyện không phải là nghĩ tốt thì sẽ thành công, vì trong quá trình áp dụng căn bản sinh ra cực kỳ nhiều nhân tố chế ước.



- Nhưng, bí thư Tử Quân, anh cũng không cần nản chí, so với vài năm trước thì lúc này trình độ y tế đã được đề cao rất nhiều. Tôi tin tưởng với mức độ phát triển như bây giờ, trong vòng mười năm nữa nhất định sẽ đạt đến mức tiên tiến trên thế giới.



Trình Viên Lệ nhìn thấy Vương Tử Quân cau mày thì khẽ nói.



Tuy Vương Tử Quân tươi cười rời đi nhưng trong lòng căn bản là không thoải mái. Từ những lời nói vừa rồi với Trình Viên Lệ, hắn biết rõ Trình Viên Lệ là một người phụ nữ có khả năng, thế nhưng nàng cũng cực kỳ bị trói buộc.



Làm việc gì trước tiên là phải có tiền, tất nhiên tiền của ủy ban nhân dân tỉnh căn bản là dùng vào nhiều việc, chỉ khi nào Vương Tử Quân có chứng cứ rõ ràng là không đầu tư tiền của vào phương diện vệ sinh y tế thì sinh ra tổn thất lớn, như vậy Chử Vận Phong sẽ không nói nhiều mà dốc sức giúp đỡ, thế nhưng hắn tìm được chứng cứ hay thứ gì đó tương tự sao?



Chỉ sợ những chuyên gia có uy tín lớn cũng không dám cho ra những tiên đoán như vậy, nếu như Vương Tử Quân nói lời như thế, chỉ sợ cũng chỉ giống như những bộ phim hài, trở thành đối tượng bị người ta đàm tiếu. Nói không chừng bí thư Diệp sẽ vì chuyện này mà đặc biệt đến tìm mình, yêu cầu mình nên chuyên tâm công tác, không nên mãi suy nghĩ về những thứ không thuộc quyền hạn của mình.



Vương Tử Quân thở dài một hơi, tuy khi nghĩ đến chuyện này thì hắn cũng ý thức được con đường phía trước rất khó khăn, thế nhưng khi khó khăn bày ra trước mắt thì hắn vẫn cảm thấy vò đầu bứt tai.



Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp từ phương diện khác.



- Bí thư Vương, vừa rồi chủ tịch Chí Đạo gọi điện thoại đến, muốn báo cáo công tác với ngài.



Du Giang Vĩ luôn quan sát Vương Tử Quân, khi thấy vẻ mặt bí thư Vương bình tĩnh trở lại thì khẽ nói.



Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại đến có ý nghĩ gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ. Lúc này đối phương là chủ tịch thành phố Ô Phổ, căn bản không có công tác gì cần báo cáo cho mình, gọi điện thoại đến chủ yếu là muốn tỏ ra tôn trọng một vị lãnh đạo cũ như mình.



- Cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Mạnh đi, tôi muốn nói vài lời với anh ấy.




- Sau này những văn kiện như vậy không nên đặt lên phòng làm việc của tôi nữa.



Lục Trạch Lương nâng tay trái lên bỏ điếu thuốc vào miệng, hắn nghiêng đầu hút một hơi, sau đó nói một câu cứ như vậy đi. Sau đó hắn căn bản không ngẩng đầu lên, Bành Quảng Tu biết rõ lãnh đạo làm như vậy là có ý gì, thế là khúm núm rời khỏi phòng làm việc của trưởng phòng Lục, vẻ mặt căn bản không quá tốt.



Bành Quảng Tu cầm văn kiện, hắn có chút trầm ngâm, sau đó đi về phía phòng làm việc của trưởng phòng Long. Khi hắn đi đến cửa phòng làm việc của trưởng phòng Long, trên mặt hắn lại tràn đầy nụ cười.



- Trưởng phòng Long.



Bành Quảng Tu khẽ gõ cửa rồi cung kính chào hỏi trưởng phòng Long ở bên trong. Trưởng phòng Long này chưa đến năm mươi tuổi, có hơi gầy, làm cho người ta sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Trong số các vị phó phòng trong phòng tổ chức tỉnh ủy thì trưởng phòng Long không tính là người xếp vị trí cao nhất, thế nhưng phương diện lực ảnh hưởng lại không kém phó phòng thường vụ là bao nhiêu.



- Quảng Tu, mời anh ngồi.



Trưởng phòng Long đặt bút xuống rồi mỉm cười khoát tay với Bành Quảng Tu.



Bành Quảng Tu trước kia cũng thường đến phòng làm việc của trưởng phòng Long, thế cho nên cũng không khách khí. Sau khi nói vài câu mở đầu câu chuyện thì hắn đưa văn kiện trong tay đến nói:



- Trưởng phòng Long, đây là phần văn kiện điều chỉnh nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, trưởng phòng Lục nói tôi đưa về cho ngài.



Trưởng phòng Long nhẹ nhàng tiếp nhận văn kiện trong tay của Bành Quảng Tu, vẻ mặt không có chút nào kinh ngạc, rõ ràng hắn đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý khi tiếp nhận lại phần văn kiện đáng lý thuộc về phạm vi của mình.



- Trưởng phòng Lục có dặn dò gì không?



Vấn đề của trưởng phòng Long làm cho tinh thần của Bành Quảng Tu có chút căng thẳng hơn, hắn suy tư giây lát rồi trầm giọng nói:



- Trưởng phòng Lục không cho ra chỉ thị gì, chỉ nói là văn phòng của phòng tổ chức có quy định rõ ràng, những loại văn kiện này không cần anh ấy ký tên, sau này cũng không cần đưa đến tay anh ấy.



- À, chủ nhiệm Quảng Tu, làm phiền các anh rồi.



Trưởng phòng long đặt văn kiện vừa nhận được vào trong đống văn kiện của mình rồi thản nhiên nói.