Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1558 : Nguyện Như Tùng Xanh Đứng Giữa Núi Đá
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Sau khi nghe Phùng Thường Quốc nói như vậy thì Long Điền Hỉ thật sự nổi giận, bây giờ gửi đơn thư tố cáo chỉ mất tám phân tiền mua tem, rất nhiều người vì vậy mà tung tin đồn thất thiệt. Nhưng Long Điền Hỉ cũng biết, cũng không phải đại đa số mọi người tin vào những tin đồn như vậy.
Sau khi trao đổi ý kiến với Phùng Thường Quốc, Long Điền Hỉ cuối cùng cũng phải đi đến phòng làm việc của trưởng phòng Lục Trạch Lương. Dù sao thì chuyện này không thể kéo dài quá lâu, nếu như mình có thể làm cho hai vị lãnh đạo hạ bậc thang thì căn bản là công đức vô lượng.
Long Điền Hỉ đi vào phòng thì thấy trưởng phòng Lục đang viết chữ. Tuy vóc dáng của trưởng phòng Lục căn bản là không quá tốt, thế nhưng chữ viết lại có gân cốt, không ít nhà thư pháp ở thành phố Đông Hồng gọi chữ của Lục Trạch Lương đạt đến trình độ bậc thầy thư pháp.
Tuy lời tán thưởng kia căn bản có tám phần nịnh hót, thế nhưng tóm lại thì chữ của Lục Trạch Lương căn bản là không tệ. Khi trưởng phòng Lục viết chữ thì căn bản là không nên quấy rầy, Long Điền Hỉ biết rõ quy củ này, thế nên đứng bên cạnh chờ trưởng phòng Lục viết xong.
- Trưởng phòng Điền Hỉ, anh xem tôi ghi hai chữ này thế nào?
Lục Trạch Lương đặt bút lông trong tay xuống, sau đó mỉm cười hỏi Long Điền Hỉ.
Thanh Tùng, Long Điền Hỉ nhìn hai chữ lớn kia mà trong lòng chợt bùng lên cảm giác xấu. Hai chữ này nhìn qua căn bản là rất đẹp, thế nhưng Long Điền Hỉ hiểu ý nghĩa của hai chữ này, hắn cảm thấy mình đến không đúng lúc.
- Trưởng phòng, chữ của ngài lại cầu tiến, tôi trước kia còn hy vọng học tập ngài một chút, thế nhưng chỉ cần được phân nửa công lực của ngai thì quá tốt rồi. Bây giờ xem ra trình độ của tôi càng ngày càng kém xa.
Long Điền Hỉ trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
- Ha ha ha, trưởng phòng Điền Hỉ quá khích lệ rồi, nếu anh thích thì tôi sẽ tặng cho anh.
Lục Trạch Lương chỉ về phía hai chữ trên bàn rồi nói.
...
Trình Viên Lệ uống ly cà phê mà thư ký của mình vừa đưa đến, thế nhưng trong lòng lại nghĩ về phần tài liệu mà Vương Tử Quân đưa cho mình. Nội dung tài liệu không quá nhiều, vẫn liên quan đến phương diện tăng cường và đẩy mạnh công tác vệ sinh phòng dịch.
Trình Viên Lệ rất có hứng thú khi làm tốt quan hệ với vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng nàng căn bản không rõ vì sao đối phương lại bỏ nhiều công sức cho công tác vệ sinh phòng dịch thế này?
Không phải cảm thấy hệ thống y tế có nhiều mỹ nữ đấy chứ?
Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng thì không khỏi làm cho Trình Viên Lệ nở nụ cười, nói gì vậy chứ? Với vị trí của Vương Tử Quân, nếu như thích mỹ nữ thì cũng không cần tốn nhiều tâm tư đi tìm. Chỉ cần hắn để lộ ra ý nghĩ như vậy, căn bản có hàng trăm mỹ nhân xếp hàng chờ đợi.
Nghĩ đến Vương Tử Quân thì tâm tư của Trình Viên Lệ lại thay đổi, nàng nghĩ đến những mâu thuẫn đang phát sinh giữa Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương. Chuyện này thì nàng cảm thấy tuy Lục Trạch Lương có quyền phê duyệt văn kiện và lập hồ sơ thẩm tra cán bộ, thế nhưng nếu anh nắm lấy nó để bóp cổ người ta thì không nên chút nào.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đang định lên tiếng thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số, có chút sững sốt, sau đó chợt cười nói:
- Chào bác Lâm.
Phùng Thường Quốc nhìn bộ dạng trịnh trọng của Vương Tử Quân, biết người gọi đến không phải bình thường, nếu là điện thoại tư nhân thì mình ở lại không quá ôốt. Thế nên hắn nói một câu với Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài. Khi hắn đi ra đến cửa thì chợt nghe Vương Tử Quân có nói một câu thế này:
- Bác Lâm, không phải bác đang nói đùa đấy chứ?
Phùng Thường Quốc nhìn bộ dạng trịnh trọng của Vương Tử Quân, thế nên biết người gọi điện thoại đến căn bản không phải là tầm thường. Nếu là điện thoại tư nhân thì hắn càng không nên ở lại. Thế nhưng khi đi đến cửa thì nghe thấy Vương Tử Quân dùng giọng kinh dị nói một câu như vậy.
Tuy Vương Tử Quân đang có cảm giác không tốt, thế nhưng Phùng Thường Quốc vẫn nghe thấy có chút khiếp sợ trong lời nói của bí thư Vương. Hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ có chuyện gì làm cho bí thư Vương kinh ngạc như vậy?
Phùng Thường Quốc liên tục có nhiều ý nghĩ, thế nhưng dù thế nào cũng cảm thấy không đúng, nên đặt suy đoán vào trong lòng. Thầm nghĩ chuyện thiên hạ là như vậy, trời sắp mưa gái lớn muốn lấy chồng, những chuyện không phải là của mình thì cứ mặc kệ. Chính mình bây giờ nên đi thông báo chỉ thị của bí thư Vương cho viện trưởng Kim.
Sau khi đi vào trong phòng làm việc của mình, Phùng Thường Quốc pha cho mình một ấm trà, sau đó chuẩn bị gọi điện thoại cho Kim Bồng Vẫn, nhưng hắn còn chưa kịp gọi điện thoại thì điện thoại của mình đã đổ chuông.
Phùng Thường Quốc nhìn thoáng qua dãy số điện thoại gọi đến, sau đó vội vàng nghe máy:
- Chào bí thư Vương, tôi là Phùng Thường Quốc.
- Bí thư Phùng, tôi vừa mới nói với anh, anh đã nói với viện trưởng Kim chưa?
Giọng nói của Vương Tử Quân truyền đến, rất trầm thấp giống như có vài phần hưng phấn.
- Bí thư Vương, tôi đang chuẩn bị truyền đạt cho viện trưởng Kim.
Trái tim của Phùng Thường Quốc treo trên không đã hạ xuống, hắn vội vàng trả lời.
- Cũng không cần truyền đạt nữa, anh nói với viện trưởng Kim, nói là chuyện này dựa theo chỉ thị của bí thư Diệp. Đồng thời anh thông báo cho tổ giám sát chấp pháp, yêu cầu trong thời gian này bọn họ đặt trọng điểm lên phương diện thu phí tiểu học không đúng và đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã.
Phùng Thường Quốc mở miệng đồng ý, thế nhưng trong lòng tràn đầy nghi vấn, vì sao vậy? Vì sao bí thư Vương lại rút lui?