Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1567 : Anh tung chiến kỳ tôi hành quân lặng lẽ
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Văn phòng nghe lời nghị luận của Đoạn Văn Đống thì thầm cảm thấy buồn cười, không ngờ lúc này đối phương còn nói ra những lời như vậy. Hắn nhìn bầu không khí xấu hổ trong phòng, thế là khẽ nói với Diệp Thừa Dân:
- Bí thư Diệp, sự việc đã quá rõ ràng, tôi thấy lúc này nên để cho các đồng chí cục công an thành phố Đông Hồng xử lý theo đúng trình tự pháp luật.
- Ừ!
Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương sau đó trầm giọng nói với Đoạn Văn Đống:
- Chuyện này phải xử lý theo đúng pháp luật, xử lý thật nghiêm khắc, căn bản phải xem đó là trị bệnh cứu người.
- Vâng.
Đoạn Văn Đống tất nhiên khong dám hàm hồ với chỉ thị của Đoạn Văn Đống, hắn biết rõ chỗ này không còn dư âm cho mình, thế nên hắn cúi chào cung kính với Diệp Thừa Dân sau đó rời khỏi phòng.
Vẻ mặt Chử Vận Phong chợt trở nên âm trầm, lão không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này. Chính mình căn bản là không biết phân biệt tốt xấu, định nổi giận với Vương Tử Quân, không ngờ sự việc lại là như vậy.
Chử Vận Phong nhìn bộ dạng mất hết hồn vía của Lục Trạch Lương mà cảm thấy đối phương căn bản là rất đáng thương. Lục Trạch Lương vốn rất hy vọng vào con trai của mình, thế nhưng kết quả lại là như vậy, cảm nhận như vậy làm cho một người làm bố như Chử Vận Phong cũng thấu hiểu.
- Tút tút tút.
Điện thoại đổ chuông, Diệp Thừa Dân cầm lấy điện thoại rồi cười nói:
- Chào bộ trưởng Trần.
- Thư ký trưởng, anh chờ tôi một chút, tôi có vài lời cần nói với trưởng phòng Lục.
Đào Nhất Hành là người thông minh, vì vậy hắn không muốn tham dự vào sự kiện này, bây giờ Vương Tử Quân yêu cầu hắn chờ, hắn nhanh chóng cười hì hì đứng sang một bên.
Lục Trạch Lương đang chờ Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân đi đến thì hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bí thư Vương, anh thật sự làm cho người ta phải bội phục.
Lúc này Lục Trạch Lương đã khôi phục lại bình tĩnh, dù sao hắn cũng là người từng trải sóng gió, tuy liên tiếp tiếp nhận đả kích làm cho hắn mất tỉnh táo, thế nhưng kinh nghiệm thì vẫn còn được giữ lại.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lục Trạch Lương, chút áy náy trong lòng chợt tan biến. Hắn nhìn vẻ mặt của Lục Trạch Lương, sau đó thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Lục, thật ra trước đó một tuần tôi đã không có bất kỳ ý nghĩ gì với anh nữa rồi.
Vương Tử Quân nói căn bản là cực kỳ trôi chảy, giống như một sự việc không đáng quan tâm, không quan trọng, nhưng Lục Trạch Lương nghe vào tai lại hiểu.
Nếu như nói cái gì đau khổ hơn cả thất bị thì rõ ràng là chính mình lầm tưởng thực lực mạnh mẽ, nhưng sau đó kết quả cuối cùng chứng minh mình không là gì, thế nên lúc này tâm tình của Lục Trạch Lương càng thêm lạnh lẽo.
Hơn một tuần trước đối phương đã không muốn nhắm vào mình, Vương Tử Quân nói quá trôi chảy, nó lại giống như một con dao đang cạo xương Lục Trạch Lương.
Lục Trạch Lương cảm thấy hai môi co giật, hắn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng căn bản là không nên lời. Hắn nhìn Vương Tử Quân lạnh nhạt đứng bên cạnh, tuy có hàng ngàn lời muốn nói nhưng căn bản không biết nói sao cho phải.