Bí Thư Trùng Sinh
Chương 157 : Kiếp trước ngoái đầu nhìn lại, kiếp này tương kiến
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Sau khi ngồi trên xe jeep thì thái độ của Vương Tử Quân khá khác thường, hắn ngồi xuống vị trí tay lái phụ nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng sinh ra cảm khái. Từ khi sống lại đến bây giờ thì hắn công tác ở xã Tây Hà Tử chưa được nửa năm, thời gian tuy ngắn nhưng cảm nhận rất sâu.
Chức vụ bí thư đảng ủy xã thật sự rất rõ ràng, hồi tưởng lại càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đây chính là một phần kinh nghiệm đáng quý trong cuộc đời của mình, không chỉ là rèn luyện năng lực, còn là về vấn đề tình cảm. Xe jeep chạy ra khỏi địa phận xã Tây Hà Tử, hắn chợt cảm thấy mình rất lưu luyến vùng đất này, cảm thấy nhiệt huyết bùng lên, trong lòng hơi nhói, nước bắt bốc lên là lu mờ hình ảnh...Những sự kiện đã xảy ra như được chiếu lại trước mắt, điều này làm hắn thật sự nhớ kỹ một câu: Nên công tác một cách chân thành.
Nhóm Trương Dân Cường vốn muốn đưa chân Vương Tử Quân, thế nhưng hắn nói muốn nghỉ ngơi, đến khi bọn họ cáo từ thì hắn cũng gọi Tiểu Tào cùng rời khỏi. Hắn không muốn quấy rầy nhiều người, toàn thể ban ngành xã Tây Hà Tử đều cảm kích hắn, điều này hắn biết rất rõ, làm gì phải quấy rầy bọn họ? Hắn đưa tay sờ sờ đầu, sau đó khẽ đóng cửa sổ lại.
- Bí thư Vương, anh uống nước đi.
Tiểu Tào vừa lái xe vừa đưa ca nước inox cho Vương Tử Quân. Hắn ngoài kính nể thì còn có cảm kích vị bí thư đang rời đi này. Dù bí thư Vương công tác ở xã Tây Hà Tử thời gian không dài, chỉ là nửa năm ngắn ngủi, nhưng xã Tây Hà Tử đã thật sự phát triển, coi như một cơ sở điển hình.
Hạng mục công ty lương thực ở lại xã Tây Hà Tử, điều này giống như trong xã có một con gà đẻ trứng vàng, tuy còn chưa chính thức đầu tư xong nhưng cũng làm cho xã Tây Hà Tử có dấu hiệu tăng tiến. Dựa vào cách nói của bí thư Vương, bây giờ dù là báo đài cũng có bản tin về xã Tây Hà Tử.
Một vị bí thư có khả năng như vậy bị điều đi, điều này thật sự đáng tiếc. Tiểu Tào không chỉ một lần cảm thán như vậy, nửa năm qua hắn luôn đi theo làm tùy tùng cho lãnh đạo, đã tận tâm phục vụ, tất nhiên lãnh đạo cũng hiểu rõ vấn đề. Trước khi đi lãnh đạo không những cho hắn vào hàng ngũ biên chế, còn để cho Trương Dân Cường sắp xếp hắn vào làm phó bí thư đảng ủy khối cơ quan, dù thế nào thì Tiểu Tào cũng là một cán bộ cấp ban trong xã.
Gió lạnh thấu xương làm cho Vương Tử Quân thanh tỉnh trở lại, hắn uống vào vào ngụm nước ấm, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Đúng lúc hắn chuẩn bị đóng cửa sổ và nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì phía trước chợt sinh ra tình huống kẹt xe, một đám người đứng trên đường.
Vương Tử Quân nhướng mày, khi xe jeep chạy đến gần đám người thì dừng lại.
Tiểu Tào lái xe rất ổn, dưới sự phân phó của Vương Tử Quân, xe dừng lại rất vững vàng. Sau khi xuống xe thì Vương Tử Quân mới phát hiện đây đều là dân chúng thôn Hồng Lĩnh, có mười vị quân nhân trẻ tuổi đang dây dưa với bọn họ.
Lúc này đứng giữa đám người chính là trưởng thôn Vương Hiếu Binh của thôn Hồng Lĩnh, hắn dùng một tay chống nạnh, dùng giọng khí thế quát lên:
- Các vị quân nhân, tôi mặc kệ các vị có nhiệm vụ gì đặc thù, tôi chỉ biết các người tông vào xe của chúng tôi, nếu không xử lý tốt thì cũng đừng hòng đi ra khỏi đây.
Vương Tử Quân nghe thấy Vương Hiếu Binh nói như vậy thì nhìn qua, hắn thấy trên đường có hai chiếc xe tông vào nhau, một chiếc xe là máy kéo công nông, còn lại là một chiếc xe quân sự có hơi cổ quái.
- Trưởng thôn, các anh không cho chúng tôi đi, chúng tôi cũng không cho các anh đi. Anh cũng biết rõ ràng, hai xe phát sinh sự cố hoàn toàn là do bên anh không tuân thủ luật giao thông, xe của chúng tôi bị tổn hại, thậm chí là máy tính cũng hư hao nghiêm trọng, các anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi đến nhìn chiếc máy tính khổng lồ được lắp đặt trong xe, nhìn qua các thiết bị đo, không khỏi thầm nghĩ, có ngày mình cũng được thấy loại máy tính thế này.
- Vậy anh thử xem.
Nữ thiếu tá xinh đẹp có chút trầm ngâm, sau đó quyết định cho Vương Tử Quân một cơ hội.
Vương Tử Quân đã sớm ngứa tay, hắn thấy cô thiếu tá đồng ý thì cũng không khách khí mà tiếp nhận tua vít, thuần thục mở thùng máy ra xem.
Vương Tử Quân nhìn bụi đất bám đầy trong thùng, hắn tìm được bàn chải trên xe, lau sạch bụi bặm, lắp ráp lại tất cả thật chặt, cuối cùng thì đại công cáo thành. Những tiếng tút tút vang lên, màn hình vốn không chút động tĩnh đã có phản ứng.
"Vẫn là Dos, thật sự có chút lạc hậu!"
Vương Tử Quân nhìn tiến trình khởi động, hắn cảm khái một tiếng, sau đó buông tua vít trong tay xuống.
Nữ quân nhân được gọi là đồn trưởng Tần thấy máy tính lại được khởi động thì đứng ngây ở bên này, những nữ quân nhân đứng sau lưng thì vỗ tay hoan hô, máy tính không bị hư hại, như vậy có ý nghĩa rằng bọn họ có quay về cũng không bị phê bình.
- Cám ơn anh, tôi là Mạc Tiểu Bắc, công tác ở viện nghiên cứu khoa học quân sự, xin hỏi anh tên gì?
Nữ thiếu tá nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
- Tôi tên là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười vươn bàn tay của mình với nữ thiếu tá.
Nữ thiếu tá nhìn bàn tay của Vương Tử Quân, nàng có chút do dự, sau đó duỗi tay ra. Bàn tay của nữ thiếu tá mát như ngọc và mềm như bông, khoảnh khắc bắt tay thì hắn chợt sinh ra cảm giác như động vào kỳ trân dị bảo.