Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1578 : Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


- Anh Trì, anh đi làm cái gì vậy? Khi mọi người đang bàn bạc nóng như lửa đốt thì Trì Hoa Trục là giáo sư trường đảng lại đứng lên. Lý Sâm Thăng đang nói chuyện chợt có chút mất hứng, hắn trầm giọng nói với Trì Hoa Trục.



Trì Hoa Trục cười cười nói: - Hiệu trưởng Lý, tôi đau bụng quá, tôi muốn đi vệ sinh một chút.



Mặc dù biết lời này của Trì Hoa Trục không nhất định là thật nhưng Lý Sâm Thăng cũng không thể nói gì hơn được, dù anh có lợi hại thế nào cũng không thể quản người ta đi vệ sinh được. Hắn đành khoát tay áo, cho Trì Hoa Trục đi ra ngoài, thế nhưng trong lòng lại thầm ghi sổ với đối phương.



Trì Hoa Trục cười cười rời khỏi phòng họp, hắn đi về phía phòng làm việc của mình. Hắn căn bản không có kiên nhẫn với hội nghị lần này, tuy hắn biết làm như vậy thì mình căn bản là khác loài, thế nhưng không cần hắn cũng xong việc mà thôi.



- Tút tút tút. Trì Hoa Trục vừa lật hai trang sách thì điện thoại vang lên. Chiếc điện thoại này được sản xuất từ hai năm trước, hình dáng cũ kỹ, nhưng gần đây hắn mới mua nó. Sở dĩ hắn phải mua điện thoại vì đây là phúc lợi cho tất cả các giáo sư trong trường đảng.



Khi hiệu trưởng Chung còn là hiệu trưởng trường đảng, vì tôn trọng các phần tử trí thức nên phân phối cho mỗi vị giáo sư một chiếc điện thoại. Nhưng điện thoại của mỗi người cũng không giống nhau, rất nhiều vị giáo sư quan hệ tốt với hiệu trưởng Chung thì được nhận điện thoại loại mới, chỉ có Trì Hoa Trục phải xài loại điện thoại cũ.



- Giáo sư Trì, đã đặt sẵn điện thoại cho anh, thế nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình sử dụng của anh, tôi đã đặc biệt yêu cầu bọn họ chiếc điện thoại này. Lời nói của chủ nhiệm văn phòng Trương Hiểu Minh chủ nhiệm hậu cần tuy rất khách khí nhưng có ý nghĩa là gì thì Trì Hoa Trục hoàn toàn hiểu rõ.



Trì Hoa Trục căn bản là cực kỳ tức giận với chuyện này, thế nhưng cuối cùng thì hắn vẫn nhận lấy chiếc điện thoại thuộc về mình. Không cần cũng phải nhận, hơn nữa nếu hắn mở miệng làm lớn chuyện thì cũng chỉ rước lấy phiền mà thôi.



Trì Hoa Trục nhìn thoáng qua dãy số, hai hàng chân mày chợt nhíu lại, nhưng hắn vẫn nghe máy. Vừa mới nối thông điện thoại thì chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói của chị dâu: - Nhị đệ, chuyện của cháu thế nào rồi? Tôi nghe nói ban học tập của nó đã báo danh rồi thì phải.




Dù biết hiệu trưởng Lý kia chỉ biểu diễn cho mình xem nhưng Trì Hoa Trục vẫn phải thành thật nói: - Hiệu trưởng Lý, chuyện này mong ngài quan tâm hơn, tôi thật sự vô năng nếu không cũng không ném sự việc lên đầu anh. Cháu ruột của tôi là một mầm mống tốt, kính mong anh quan tâm hơn, giúp đỡ nhiều hơn.



Trì Hoa Trục nói những lời này thì miệng lưỡi có chút cứng nhắc, thế nhưng hắn không thể nào không mở miệng, dù sao thì nó cũng liên quan trực tiếp đến đứa con mà anh chị mình đang cực kỳ hy vọng.



Cha mẹ đã già, chính mình căn bản không ra gì, thế nên chỉ nhờ vào anh chị mà thôi. Nếu như mình làm cho chị dâu tức giận ở sự kiện này, như vậy kết quả sẽ là đổ cơn giận lên người cha mẹ.



Trì Hoa Trục căn bản không muốn chuyện này phát sinh, thế cho nên dù lần này mất mặt thì hắn cũng phải làm cho tốt.



Thế nhưng có một số việc mà dù anh có dùng bất cứ giá nào cũng không thể xong việc, dù Trì Hoa Trục đã nói gãy lưỡi thế nhưng hiệu trưởng Lý cũng không cho ra một lời hứa xác thực, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức mà thôi.



Lời nói như thế này căn bản là từ chối.



Từ sáng đến chiều Trì Hoa Trục không thể nào ăn cơm, hắn liên tục gọi điện thoại, thế nhưng đám người quen trước kia kẻ thì nói không làm được, kẻ nói sẽ cố gắng hết sức, thực tế thì bọn họ sẽ không làm gì cả.



Đến lúc cần thì căn bản không có ai, không biết vì sao mà Trì Hoa Trục chợt nghĩ đến lời này, khi hắn đang cảm khái định tìm người vay tiền thì tiếng gõ cửa vang lên.