Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1583 : Nhảy vào ăn trong chén của anh
Ngày đăng: 02:30 19/04/20
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, tuy ấn tượng của lão về phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng là không quá sâu, thế nhưng cũng biết về đối phương. Lúc này anh Chung có độ tuổi tương đồng với mình phải nằm viện, điều này làm cho một người như lão không khỏi cảm khái.
- Anh Chung đúng là đáng tiếc, điều này cũng là hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, công tác tuy quan trọng nhưng sức khỏe cũng không kém, vì sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
- Nói đến công tác thì tôi thật sự có chút lo lắng, lúc này anh Chung đã nằm xuống thế nhưng công tác của trường đảng vẫn phải được tiếp tục. Tôi cảm thấy vài vị phó hiệu trưởng còn lại của trường đảng là không tệ, nhưng lúc này khó thể phân định vì ai cũng sàn sàn như nhau, khó thể cho ra lựa chọn phù hợp. Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên uống một ngụm rồi dùng giọng cảm khái nói.
Chử Vận Phong nếu như lúc này còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Diêu Trung Tắc thì căn bản khỏi cần công tác trong quan trường. Lão có chút trầm ngâm rồi trầm giọng nói: - Anh là hiệu trưởng trường đảng, anh cần phải coi trọng công tác của trường đảng. Tôi biết rõ anh bận rộn công tác, thế nhưng không thể buông lỏng hạng mục này được.
Diêu Trung Tắc chỉ chờ Chử Vận Phong nói những lời này, hắn thấy Chử Vận Phong đã lên tiếng, thế là cảm thấy rất thoải mái. Hắn nhấc bình trà lên châm nước cho Chử Vận Phong, sau đó cười nói: - Chủ tịch Chử, tôi nghe lời ngài.
Sau khi ngồi chơi thêm vài phút thì Diêu Trung Tắc chuẩn bị cáo từ, dù sao hắn cũng còn nhiều chuyện cần phải xử lý. Khi hắn chuẩn bị cáo từ thì Chử Vận Phong chợt nói: - Anh Diêu, anh có biết những ngày này chủ tịch Trình đến đòi tiền tôi không?
Diêu Trung Tắc căn bản không xa lạ gì nữ chủ tịch tỉnh Trình Viên Lệ, nhưng hắn cũng không quá quan tâm đến người này. Dù sao nhìn từ phương diện phân công quản lý hay là từ cái gì khác, Trình Viên Lệ căn bản là kém hắn quá xa, còn chưa đến mức làm cho hắn phải chú ý.
- Thế nào, vị nữ chủ tịch kia làm cho ngài khó xử sao? Diêu Trung Tắc nói mang theo vài phần trêu chọc.
Chử Vận Phong cũng không cười mà gật đầu nói: - Ngược lại thì khác, không phải làm cho tôi khó xử, chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi. Những ngày này Trình Viên Lệ giống như rất xem trọng công tác vệ sinh phòng dịch, do đó muốn tôi xuất tiền, tuy số tiền này không lớn, nhưng bây giờ tình hình tài chính có chút căng thẳng.
Chử Vận Phong nói đến đây thì khẽ nói: - Nghe nói hai ngày này cô ấy đi rất gần với Vương Tử Quân.
Diêu Trung Tắc chợt trầm ngâm, gần đây không biết hắn bị làm sao, chỉ cần nghe nói đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì căn bản cần phải tĩnh tâm suy nghĩ đến nguyên nhân và hậu quả của sự việc. Có đôi khi chỉ là những chuyện nhỏ thế nhưng cũng không nhịn được phải lãng phí tâm tư để suy xét sự việc.
Chử Ngôn Huy cười cười, sau đó hắn dùng giọng có chút cảm khái nói: - Nếu sớm biết có tình cảnh này thì không bằng để cho Hồng Lỗi nhịn một chút.
Diêu Trung Tắc căn bản hiểu ý của Chử Ngôn Huy, hắn cười cười nói: - Thích Phúc Lai công tác rất tốt ở thành phố Lâm Hồ, bây giờ thành tích liên tục xuất hiện, nếu nói lý lịch thì rất đầy đủ, căn bản là đồng chí tốt.
Chử Ngôn Huy gật đầu cười cười, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Diêu Trung Tắc. Sau khi nói thêm hai câu với Diêu Trung Tắc, hắn nói lời cáo từ. Diêu Trung Tắc bắt chặt tay Chử Ngôn Huy theo thói quen rồi nói: - Ngôn Huy, cậu làm rất tốt, tôi là chú rất xem trọng cậu.
Diêu Trung Tắc về đến nhà, hắn cầm điện thoại lên xem và thấy có vài cuộc gọi nhỡ, đều là do phó thư ký trưởng Phùng Thường Quốc gọi đến. Phòng Quảng Thắng là người đi theo Diêu Trung Tắc không ít năm, nếu không Diêu Trung Tắc cũng không đề bạt đối phương lên làm phó thư ký trưởng phụ trách xử lý công tác văn phòng cho mình.
- Chào bí thư Diêu. Sau khi nhận được điện thoại của Diêu Trung Tắc thì Phòng Quảng Thắng dùng giọng nói có vài phần nịnh nọt lên tiếng.
Mặc dù rất yên tâm về Phòng Quảng Thắng thế nhưng Diêu Trung Tắc lại không thích biểu hiện nịnh nọt như thế này. VÌ chuyện này mà hắn từng nói hai câu cực kỳ có ý nghĩa với Phòng Quảng Thắng, thế nhưng người kia vẫn không thay đổi, mãi không thay đổi. Diêu Trung Tắc cũng không muốn nhắc lại. Có khi bồi dưỡng một người thì không phải chỉ nhìn vào phương diện bồi dưỡng, còn phải xem đối phương biểu hiện như thế nào, nếu như không phải là tài liệu tốt, thì cũng đừng nên uổng phí quá nhiều tâm tư.
- Quảng Thắng, còn không đi nghỉ sao? Mặc dù biết hôm nay Phòng Quảng Thắng chưa báo cáo cho mình thì căn bản chưa thể nào đi ngủ được, thế nhưng Diêu Trung Tắc cầm lấy điện thoại vẫn dùng giọng ân cần nói.
- Cảm ơn bí thư đã quan tâm! Bí thư Diêu, tôi đã nói với Trần Viễn Lũng rồi. Phòng Quảng Thắng dùng giọng khoe khoang thành tích nói.
Diêu Trung Tắc cũng không cảm thấy bất ngờ khi Phòng Quảng Thắng đã nói rõ ràng với Trần Viễn Lũng, ngược lại sẽ cảm thấy bất ngờ nếu Trần Viễn Lũng không đồng ý. Trần Viễn Lũng là ai, là tâm phúc của Lục Trạch Lương, bây giờ Lục Trạch Lương đã đi, đối phương căn bản là lo sợ bất an, mình đưa tới cành ô liu, đối phương sẽ từ chối sao?
Khi Phòng Quảng Thắng còn định nói tiếp thì Diêu Trung Tắc đã lên tiếng: - Quảng Thắng, anh đi nghỉ ngơi sớm thôi.