Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1596 : Người và vật không còn
Ngày đăng: 02:30 19/04/20
Tuy địa vị có thể quyết định quyền uy, thế nhưng quyền uy càng cần uy tín. Sau khi đi vào trong ptv. thì Trì Hoa Trục cảm ứng được uy danh của Vương Tử Quân liên tục tăng vọt, hắn càng ý thức được sự chênh lệch với Vương Tử Quân.
Trong mắt Trì Hoa Trục thì Vương Tử Quân là một người có lòng dạ đảm đương, biết đâu không nhất định có thể không chớp mắt khi thái sơn rơi xuống đầu, thế nhưng hắn cảm thấy những chuyện dù lớn thế nào cũng được trưởng phòng Vương xử lý cực kỳ gọn gàng.
Nhưng bây giờ rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh? Việc gì làm cho trưởng phòng Vương thất thố như vậy?
Trì Hoa Trục nhìn bộ dạng rơi nước mắt của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy luống cuống tay chân. Khi hắn đang cảm thấy xấu hổ thì nhanh chóng vung tayy lấy hộp khăn giấy ở bên cạnh, tranh thủ thời gian lấy ra một mảnh giấy đưa cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng không quan tâm, hắn tiếp nhận khăn giấy lau nước mắt.
- Trưởng phòng Vương, có chuyện gì xảy ra sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lúng túng luống cuống tay chân của Trì Hoa Trục, hắn khoát tay áo nói: - Nhà tôi gọi điện thoại đến, ông nội tôi qua đời. Hoa Trục, chuyện còn lại ánh báo cáo với trưởng phòng Long, công tác không thể buông tay được.
Sau khi cho Trì Hoa Trục đi thông báo, Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ, để đối phương chuẩn bị vé má bay, sau đó gọi điện thoại cho bí thư Diệp Thừa Dân để xin nghỉ.
Nửa giờ sau cả nhà Vương Tử Quân lên xe chạy ra sân bay. Tiểu Bảo Nhi lúc này đã biết tin ông cố qua đời, nó đang ghé vào người Mạc Tiểu Bắc, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt như một con mèo nhỏ.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản là không quan tâm, bọn họ có đến hay không thì ông cụ cũng không thể tỉnh lại được. Sau khi nghe những câu an ủi chia buồn, Vương Tử Quân chỉ có thể bắt tay một cách cực kỳ cơ giới mà thôi.
- Tử Quân, cũng đừng nên quá đau thương. Tôn Khải đã là một người to cao đi đến nắm lấy tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Ông cụ không bệnh không đau có thể nằm trên giường mà ra đi, như vậy cũng là phúc khí rồi. Ông cụ lúc này giống như đang ngu, tôi nghĩ ông cụ cũng không hy vọng nhìn thấy cậu như vậy.
Tuy hai bên đã lâu không gặp, thế nhưng hai người là bạn thân, lời an ủi của Tôn Khải căn bản là có độ nặng khá lớn. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thương nhân thành công của Tôn Khải, hắn vỗ vỗ vai của đối phương rồi khẽ nói: - Tôi biết rồi.
- À, trước khi cậu đi chúng ta nên gặp mặt nhau một chút. Tôn Khải nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cho ra lời mời.
Vương Tử Quân căn bản rất muốn đồng ý với lời mời của Tôn Khải, thế nhưng thực tế hắn căn bản là thân bất do kỷ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói một câu lập lờ nước đôi: - Tôi còn ở lại Giang Thị vài ngày, có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Tôn Khải có chút do dự rồi gật đầu, nếu như bây giờ Vương Tử Quân không phải đang đau buồn vì ông cụ qua đời, hắn nhất định sẽ ý thức được Tôn Khải có gì muốn nói với mình, thế nhưng bây giờ hắn căn bản là không có tâm tư như vậy.
Lễ truy điệu Vương lão gia tử được tổ chức trong nhà tang lễ thành phố Giang Thị, có không ít người đến viếng, thế cho nên buổi lễ kéo dài đến hết buổi sáng. Khi lễ truy điệu sắp đến thời điểm cuối cùng, một người đến làm cho không ít người giật mình.