Bí Thư Trùng Sinh
Chương 160 : Giết gà dọa khỉ
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Sau khi đi ra khỏi cục thương mại thì đã hơn mười hai giờ trưa, dù phó cục trưởng Địch Quan Long của cục thương mại nhiệt tình giữ nhóm Vương Tử Quân ở lại dùng cơm trưa, nhưng Vương Tử Quân vẫn lên tiếng từ chối.
Sau khi lên xe, lái xe Mã Hiểu Dũng chừng ba mươi tuổi chợt nghiêng đầu hỏi:
- Chủ tịch Vương, chúng ta về văn phòng khối chính quyền sao?
Vương Tử Quân nhìn về phía Tôn Hạ Châu, sau đó nở nụ cười nói:
- Cũng không về ăn cơm, không bằng như thế này, lái xe Mã, anh quen thuộc huyện thành, dứt khoát hôm nay cho anh làm chủ, chúng ta tìm một địa điểm nào đó có vài món đặc sản, tôi mời khách, ba người ăn một bữa cơm ngon.
Mã Hiểu Dũng vừa nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì vui sướng đồng ý, sau đó hắn nhấn chân ga, chạy đi như bay. xem tại TruyenFull.vn
Mã Hiểu Dũng chính là một người thôn Bắc Quan huyện Lô Bắc, bố là trưởng thôn Bắc Quan, nhà cũng có một xưởng sản xuất nhỏ. Từ khi hắn còn mặc tã đã lớn lên ở huyện thành này, sau khi xuất ngũ thì bố là trưởng thôn thông qua quan hệ đã đẩy còn mình vào trong khối chính quyền huyện để làm lái xe.
Mà hành động của thôn trưởng cũng làm cho nhiều người khó hiểu, trong nhà có xưởng sản xuất khá tốt, cần gì phải đẩy con mình vào làm công cho đảng? Những người có quan hệ tốt với vị trưởng thôn này thì lại nói, với gia cảnh nhà anh, đừng nói là con anh, dù cháu anh không làm gì cả vẫn sống khỏe, anh không nuôi nổi bọn họ sao? Cần gì phải đẩy con mình vào trong địa phương như khối chính quyền huyện rồi lại bị quản thúc, coi như làm khổ con mình?
Trưởng thôn Mã nghe người ta nói vậy cũng chỉ nở nụ cười, cũng không phản biện, nhưng trong lòng thầm không cho là đúng. Lão sắp xếp cho con mình vào công tác ở khối chính quyền huyện cũng không phải hướng về phía tiền lương hai ba trăm đồng một tháng của công tác lái xe, lão cần chính là thể diện. Dù thế nào thì con mình cũng đang công tác ở khối chính quyền huyện, nơi kia là chỗ mà dân chúng bình thường có thể tiến vào sao? Như vậy là đủ rồi, có một con trai đi công tác ở trong khối chính quyền, trưởng thôn Mã cũng cảm thấy mất đi nhiều lo lắng, khí thế cũng mạnh mẽ lên, trong lòng càng thoải mái.
Vương Tử Quân để cho Mã Hiểu Dũng chọn địa điểm dùng cơm thật sự xem như chọn đúng người. Mã Hiểu Dũng cua tay lái vài lượt thì đến một quán ăn nhỏ, hắn tìm địa điểm dừng xe, lại nói chủ tịch Vương chờ một chút, hắn vào trong nói một tiếng với ông chủ quán.
Vài phút sau Mã Hiểu Dũng đi ra, hắn mở cửa xe, nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi đã nói ông chủ sắp xếp một phòng, anh có thể thoải mái dùng bữa.
Vương Tử Quân lúc này mới hiểu ra, thì ra Mã Hiểu Dũng này thấy trong quán cơm có quá nhiều người, suy xét đến vấn đề mình là phó chủ tịch, thế nên tranh thủ chạy xuống sắp xếp.
Vương Tử Quân thầm cảm thán, tiểu tử này không đơn giản chút nào. Dù hắn vừa đến huyện Lô Bắc được hai ngày, không ai chú ý đến hắn làm gì cho mệt, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ sự cẩn thận của Mã Hiểu Dũng. Đợi đến khi nhóm Vương Tử Quân từ trong xe chui ra, Mã Hiểu Dũng đưa mọi người đi thẳng vào phòng đã chuẩn bị sẵn.
Quán thịt dê Triệu gia này cũng không có mặt tiền quá lớn, nhưng được cái hậu viện lại rộng rãi, những món ăn được nấu bằng củi, chế biến sạch sẽ, lửa liếm đáy nồi. Mùi hương bùng lên thật sự nồng đậm, khói bay lượn lờ, mùi thơm tỏa ra khắp bốn phía, chỉ cần nhìn tình cảnh mê người cũng phải chảy nước miếng.
Một lúc sau ông chủ gõ cửa đi vào trong phòng, vài món thịt dê được đặt lên mặt bàn, còn có vài dĩa rau xanh, ớt đỏ. Ba người bị món ăn làm cho thèm nhỏ dãi, Vương Tử Quân lại mở miệng nói một câu:
- Lúc này không ăn thì còn đợi đến khi nào nữa đây?
Vương Tử Quân là người vung đũa gắp món đầu tiên.
Mã Hiểu Dũng và Tôn Hạ Châu lúc đầu còn có chút gò bó, nhưng khi thấy chủ tịch Vương tỏ ra rất tự nhiên thì cũng thoải mái hơn, ba người ăn uống như gió cuốn mây tan, chỉ sau một lát đã sạch sẽ không còn gì. Thêm vài món nữa được đưa vào phòng, nhóm ba người Vương Tử Quân lại tiếp tục ăn uống say sưa.
- Quế Hương, cô chạy đi đâu rồi? Còn không mau tranh thủ chạy về đây?
Khi thấy Vương Tử Quân tự mình mở khóa cửa thì Trần Vân Đạt giống như nhớ ra chuyện gì đó, hắn đứng trong hành lang rồi hô lớn.
Tiếng hô này của Trần Vân Đạt làm cho một cô gái với gương mặt tái nhợt từ xa chạy đến, cô nàng có bộ dạng rất biết vâng lời, giống như chuột gặp mèo.
- Tôi phân phó cô thế nào? Cho cô chuyên môn phục vụ cho chủ tịch Vương, cô lại chạy đi đâu? Chủ tịch Vương cần mở cửa, cô lại đến chốn nào? Sao? Nếu cô không thích công tác này thì cứ rời đi, tôi cũng không cần.
- Giám đốc Trần, tôi sai rồi, vừa rồi tôi đi vệ sinh...
Quế Hương chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, nàng khẽ giải thích, vẻ mặt có chút bối rối, rõ ràng nàng rất quan tâm đến công tác của mình.
- Hừ, là đi vệ sinh, cô đúng là...
Trần Vân Đạt bắt đầu mở miệng mắng.
Vương Tử Quân nhìn thì biết Trần Vân Đạt có biểu hiện như vậy để cho mình xem, hắn lập tức vung tay lên nói:
- Giám đốc Trần, chính tôi có tay chân, mở cửa cũng không tính là chuyện gì, coi như thôi đi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa ngồi xuống ghế sa lông phòng khách.
Trần Vân Đạt đã đạt được mục đích, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng trách mắng, nhưng hắn nhìn thấy Quế Hương vẫn còn đứng đờ như đầu gỗ thì không khỏi mở miệng khiển trách:
- Còn không mau đi lấy khăn nóng để chủ tịch Vương rửa mặt?
- Giám đốc Trần, đây có lẽ là thời điểm anh bận rộn nhất trong ngày, tôi có việc gì cần sẽ gọi điện thoại cho anh, bây giờ anh cứ đi bận rộn công tác của mình đi.
Vương Tử Quân cũng không muốn tiếp tục nghe những lời mắng nhiếc của Trần Vân Đạt với cô nhân viên kia, thế lầ phất tay cho đối phương ra khỏi phòng.
Trần Vân Đạt cũng chỉ muốn biểu hiện và tạo ra ấn tượng tốt cho vị phó chủ tịch Vương, hắn cũng không muốn ở lại quá lâu, thế cho nên nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì nhanh chóng cáo từ bỏ đi.
Món súp gà rừng của nhà khách quả nhiên có hương vị thơm ngon và mới lạ như những lời giới thiệu của Trần Vân Đạt, Vương Tử Quân uống hai tô, cảm thấy nóng ấm, cay cay, rất thoải mái. Sau khi Quế Hương thu dọn sạch sẽ, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đến lúc hắn đi ra thì cô gái kia cũng đã đi mất. Thật ra nàng làm việc rất lưu loát, lúc này trên bàn có một dĩa trái cây, có vài cây tăm, tivi cũng đã được mở sẵn.
Lúc này trên màn hình tivi chính là bản tin buổi chiều của huyện Hồng Bắc, nhân viên phát thanh dùng tiếng phổ thông nói về những sự việc xảy ra trong huyện, theo lẽ thường thì mọi chuyện đều tốt, lãnh đạo nào cũng đi xuống tuyến dưới thị sát công tác. Trước tiên là bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông đang kiểm tra vấn đề an toàn lao động, chủ tịch huyện Lưu Thành Quân đang tham gia vài cuộc hội nghị...Trong hơn mười bản tin thì có bảy tám phần liên quan đến hai vị lãnh đạo này, những vị phó chủ tịch như Vương Tử Quân căn bản không thấy bóng dáng, chưa từng lộ mặt.