Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1612 : Trước tiên làm cho anh vui vẻ, sau đó làm cho anh hoảng sợ (1)

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


- Tử Quân, thế nào rồi? Vương Quang Vinh đẩy cửa đi vào, đối với chuyện này thì lão là người quan tâm nhất. Tuy lão đã nhìn qua tài liệu một lượt, thế nhưng thật sự không có ý nghĩ gì hay, thế nên dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn mái đầu hoa râm của bố, hắn cười an ủi: - Bố, không có chuyện gì, ngài đừng lo lắng.



Vương Tử Quân nói đến đây thì đặt tài liệu lên bàn, hắn cười nói: - Chuyện hậu sự của ông đã xong, ngài cũng nên quay về Ma Đô, còn có rất nhiều công tác đang chờ ngài.



"Mình phải về Ma Đô?" Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi nói với Vương Tử Quân: - Vậy còn con?



- Con cũng phải quay về, trên tay con còn nhiều công tác, bí thư Diệp tuy không gọi điện thoại nhưng mãi buông tay không công tác cũng không nên.



Vương Quang Vinh cũng không bất ngờ vì Vương Tử Quân yêu cầu mình về Ma Đô, vì mình ở đây cũng không làm gì được, nhưng con trai sao có thể quay về? Trong mắt Vương Quang Vinh thì Vương Tử Quân là một người tâm phúc của gia đình, vì vậy lão suy nghĩ một lát rồi do dự hỏi: - Nếu không chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa?



- Bố, sự việc đã phát triển đến mức này, ngài ở lại thì có được gì? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Vương Quang Vinh rồi trầm giọng nói: - Còn không bằng tất cả chúng ta quay về cương vị của mình, tránh khỏi tình huống người ta nói này nọ.



Vương Quang Vinh vì quá quan tâm mà sinh ra rối loạn, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng thấy có vài phần đúng đắn, nhưng nếu lão cứ quay về như vậy thì căn bản là không nỡ.



- Con thấy sự việc này có bao nhiêu phần nắm chắc? Vương Quang Vinh nhìn Vương Tử Quân, giọng điệu có vài phần trầm thấp.




Tần Hồng Cẩm nghe được lời châm chọc của Vương Tử Quân thì giống như quay về khoảng thời gian trước, nàng ở đầu dây bên kia cười hì hì nói: - Anh làm quan ngày càng lớn thì nói chuyện cũng phải nhất ngôn cửu đỉnh đấy nhé?



Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, căn bản đều làm em thỏa mãn.



- Em cũng không muốn gì cả, thế nhưng thứ em muốn không biết anh có cho em không. Tần Hồng Cẩm dùng giọng u buồn nói.



- Được rồi, phần thưởng của anh là một đứa con, em cảm thấy thế nào? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu đầy kiên định.



Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia không nói thêm điều gì nữa, cảm giác nghẹn ngào đột nhiên làm cho người ta sinh ra ảo giác muốn cúp máy. Vương Tử Quân biết rõ lúc này người phụ nữ khéo hiểu lòng người kia đang rất do dự.



- Tử Quân, cảm ơn anh, chỉ một câu này của anh làm em thấy rất đủ rồi. Chúng ta nên từ bỏ thôi, hằng năm chỉ cần anh đến với em vài ngày là được. Tần Hồng Cẩm dùng giọng có chút nghẹn ngào nói.



Vương Tử Quân mãi biết Tần Hồng Cẩm rất muốn có một đứa bé, vì là một phụ nữ, có ai không muốn có một người con của mình? Nhưng Tần Hồng Cẩm mãi luôn chịu đựng, nàng chỉ sợ gây ra phiền toái cho hắn.



Vương Tử Quân nghĩ đến những gì mà Tần Hồng Cẩm đã trả giá cho mình, hắn thật sự cảm thấy hỗ thẹn. Chuyện này hắn đã sớm có quyết đoán, thế cho nên sau khi Tần Hồng Cẩm từ chối thì hắn dùng giọng động tình nói: - Anh rất quan tâm đến em, không phải có con thì càng chứng minh tình cảm của anh với em sao?