Bí Thư Trùng Sinh
Chương 162 : Trung tâm
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
- Tin vắn này không thể phát ra, lời này...Trưởng khoa Tô nói, anh ấy nói...Đây là ý của chủ tịch Đỗ.
Tôn Hạ Châu cũng không muốn đứng thành hàng, nhưng thấy Vương Tử Quân hỏi, hắn cũng chỉ có thể thành thật trả lời.
"Là ý của Đỗ Tự Cường?"
Vương Tử Quân không nói một lời mà tiếp tục xoay bút.
Tôn Hạ Châu nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn cũng không dám tùy ý động đậy, hắn cung kính đứng trước bàn làm việc, chờ lãnh đạo nổi giận.
Phòng làm việc của Đỗ Tự Cường.
Trương Thắng Lợi đang cười tươi như hoa châm thuốc cho Đỗ Tự Cường, lúc này bộ dạng của hắn cực kỳ khúm núm, nào có bộ dạng của một vị cục trưởng? Tư thái của hắn rất cẩn trọng, thật sự còn khách khí hơn cả một tên cán sự của khối chính quyền huyện.
- Anh Trương, không phải tôi nói anh, dù thế nào thì người ta cũng là một vị phó chủ tịch huyện nắm công nghiệp, lần đầu tiên người ta xuống kiểm tra chỉ đạo công tác mà anh không lộ mặt, để cho người ta ngồi đợi nửa ngày, anh nói xem người ta nên đặt thể diện ở chỗ nào? Khó trách người ta gõ đầu anh, xem ra chính bản thân sự việc đã có nguyên nhân quá rõ ràng.
Đỗ Tự Cường bắt chéo chân hút thuốc, hắn dùng giọng nghiêm trang nói với Trương Thắng Lợi.
- Mong chủ tịch cứ yên tâm, anh có gì cứ phân phó, Trương Thắng Lợi này có bao giờ không tận tâm tận lực? Đợi đến khi họp xong, tôi sẽ đi tìm chủ tịch Vương để nói lời xin lỗi.
Trương Thắng Lợi vừa nói vừa mạnh mẽ gạt tàn thuốc.
Tôn Hạo nói đến vấn đề giúp đỡ thì nở nụ cười quái dị với Trương Thắng Lợi.
Hai mắt Trương Thắng Lợi chợt sáng ngời, hắn đã liên hệ với Tôn Hạo nhiều năm, sao không hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo?
- Lãnh đạo anh minh, tôi sao không nghĩ ra điều này chứ? Xem ra ý nghĩ của tôi còn cách xa lãnh đạo cả vạn dặm.
Trương Thắng Lợi nói rồi dùng bàn tay vỗ vào đầu mình.
- Ha ha ha, Tiểu Trương này đúng là...
Tôn Hạo chỉ tay vào Trương Thắng Lợi rồi cười ha hả nói:
- Tiểu Trương, nghe nói anh Chúc của phòng giáo dục sắp về hưu, nếu cậu có hứng thú thì tranh thủ một chút.
- Kính xin lãnh đạo nói tốt cho tôi vài câu.
Trương Thắng Lợi tất nhiên sẽ rất ngứa ngáy vì chuyện này, vị trí cục trưởng cục thương mại tuy cùng cấp với trưởng phòng giáo dục, nhưng nếu nói về quyền lợi thì thật sự khó thể so sánh với nhau. Cục thương mại chỉ có vài chục người, trong khi phòng giáo dục thì khác, đây là ban ngành trông coi tất cả giáo viên trong huyện, kinh phí một năm dành cho giáo dục cung không phải con số nhỏ.
Trương Thắng Lợi đi ra khỏi phòng họp của Tôn Hạo thì đã là chín giờ bốn mươi, hắn đã chào hỏi xong các vị lãnh đạo, lúc này đã đến đúng giờ, thế nên hắn mỹ mãn và thư thả dạo bước đi về phía phòng họp.