Bí Thư Trùng Sinh
Chương 164 : Không vượt quyền, không biểu hiện
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Mùa đông là dòng thời gian dài buồn chán, đêm qua một đợt gió lạnh tràn xuống làm cho cả huyện Lô Bắc giống như đóng băng. Huyện Lô Bắc tiến vào mùa đông không còn là lạnh như trước, mà nó biến thành rất lạnh, lạnh như cạo xương người, những cơn gió thổi tới vù vù làm cho người ta khó thể nào đi ra ngoài, giới hạn nhiệt độ trong phòng và bên ngoài càng thêm rõ ràng.
Một đợt tuyết nhỏ đi qua giống như một bao bố màu trắng quấn lấy cả thế giới, bảy giờ sáng vừa thức dậy thì giám đốc nhà khách Trần Vân Đạt đã đưa đến một tô súp thịt dê nóng hôi hổi. Vương Tử Quân dùng hết tô súp, sau đó hắn đi băng qua hậu viện, đến khu nhà khối chính quyền huyện.
Lò sưởi trong phòng làm việc bùng lên ngọn lửa đỏ tạo nên chút cảm giác ấm áp của mùa xuân, nhân viên thông tin nhanh nhạy đã tiếp đầy nước bình thủy cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân mở bình thủy ra, một luồng khói bùng lên chui vào trong mũi, thấm đến tận tim phổi.
Vương Tử Quân thật sự có chút yêu thích nhân viên thông tin này, không vì gì khác, một là vì đối phương rất lanh trí và nhanh nhẹn, có ánh mắt, không nói nhiều. Công tác trong cơ quan thì dù cán bộ nào có được lời đánh giá tốt của lãnh đạo cũng không dễ dàng gì. Trước kia Vương Tử Quân đến phòng làm việc thường bỏ trà vào ấm, sau đó bỏ vào chút nước súc rửa, cuối cùng mới bỏ thêm nước nóng vào bình.
Không ngờ chút chi tiết nhỏ như vậy lại bị nhân viên thông tin nhìn vào trong mắt, sau này tiểu tử kia mỗi lần pha trà cho Vương Tử Quân đều dựa theo trình tự như vậy, điều này là tuyệt đối không thể thiếu. Vương Tử Quân là kẻ xuất thân danh mon, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt, hắn nhắm mắt lại cũng có thể thưởng thức được trà đã súc rửa hay chưa. Vì thế mà hắn càng thêm có vài phần yêu mến tên nhân viên thông tin có ánh mắt tinh đời kia.
Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc nhìn ba loại văn kiện cấp tốc, đốc thúc và chờ đợi, sau đó bắt đầu bỏ thời gian đọc từng loại một.
- Chủ tịch Vương thân mến!
Vương Tử Quân nhìn qua thấy một lá thư của quần chúng, thế là thuận tay mở ra xem.
Nội dung trong thư không phải là gì khác, chính là cử động tố cáo ngày hôm đó Vương Tử Quân xuống cục thương mại để kiểm tra và Trương Thắng Lợi cũng không phải xuống xí nghiệp để kiểm tra giám sát, mà đến một địa điểm nào đó để chơi mạt chược. Vương Tử Quân nhìn phong thư mà khóe miệng càng lộ ra nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào một lúc lâu, cũng không đặt phong thư lên bàn mà bỏ vào trong ngăn kéo.
- Chủ tịch Vương, tôi có chút chuyện gấp cần báo cáo với anh, thật sự không tốt.
Đúng lúc Vương Tử Quân muốn bỏ ra thời gian xem từng phần văn kiện thì Tôn Hạ Châu kinh hoàng chạy vào trong phòng.
Từ khi cùng Vương Tử Quân đi xuống cục thương mại một lần, Tôn Hạ Châu bắt đầu nhiều lần vào ra phòng làm việc của Vương Tử Quân, tuy dựa theo cấp bậc thì Vương Tử Quân không có thư ký riêng, nhưng Tôn Hạ Châu thật sự giống như biến thành một thư ký ở bên cạnh Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Đỗ, tôi cũng chỉ nói về sự việc này mà thôi, công nhân muốn chính là tiền lương, chủ tịch huyện nói tôi nghĩ biện pháp, tôi không phải đang tìm biện pháp sao?
Lúc này mặt Lưu Thành Quân đã đóng băng, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Tự Cường rồi nói:
- Chủ tịch Đỗ, chuyện này chậm trễ cũng không được, anh xem trong huyện còn bao nhiêu tiền có thể phân phát?
- Chủ tịch Lưu, tôi có thể bỏ ra hai trăm ngàn, nhưng nếu bỏ ra số tiền này thì các công tác trong huyện khỏi cần tiếp tục, chúng ta không có tiền trong túi, dù làm việc gì cũng khó khăn.
Đỗ Tự Cường rút ra một điếu thuốc, hắn châm lửa và dùng giọng đông cứng nói.
- Vậy trước tiên lấy ra một trăm ngàn, trước tiên phát cho công nhân một tháng lương, phần tiền còn lại sắp xếp cho gia thuộc của gia đình công nhân tử vong.
Lưu Thành Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn trực tiếp lên tiếng.
Đỗ Tự Cường dù có chút không tình nguyện nhưng cũng biết sự việc khẩn cấp, cũng chỉ có thể nhanh chóng giải quyết. Nếu không đám công nhân kích động này sẽ náo loạn, đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu càng để lâu sẽ càng không xong.
Hội nghị giằng co hơn mười phút thì kết thúc, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc thì Lưu Thành Quân cũng không hỏi ý kiến một vị phó chủ tịch được phân công công nghiệp như Vương Tử Quân. Tuy đây là một phương án bảo vệ Vương Tử Quân, nhưng trong đó nổi lên một cảm giác khinh thường rất rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn đám người Lưu Thành Quân vội vàng bỏ đi, hắn cảm thấy mình dù đang cố gắng dựng lên chút uy tín ở tuyến dưới, nhưng nói về tổng thể thì mình không có chút quyền lợi gì trong khối chính quyền huyện. Tuy điều này có liên quan đến nguyên nhân mình mới đến nhận chức, nhưng hắn bị người ta ghẻ lạnh, điều này làm hắn tỏ ra không chút thích thú.
Khối chính quyền huyện có cho ra câu trả lời thích đáng, công nhân kêu oan cũng nhanh chóng tản đi, nhưng tiếng khóc lóc của gia đình công nhân bị tử vong lại luôn vang vọng trong lòng Vương Tử Quân.