Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1690 : Muốn gõ đầu hay đánh cổ? (2)

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Chử Vận Phong nói đến đây thì nhìn về phía Lý Thừa Uyên rồi nói: - Anh là người chủ quản các xí nghiệp công, nếu như có lựa chọn gì phù hợp thì có thể đề cử với phòng tổ chức tỉnh ủy.



Lý Thừa Uyên suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu dò hỏi: - Chủ tịch Chử, ngài cảm thấy phó chủ nhiệm Triệu Kỳ Tường của ủy ban cải cách là thế nào?



- Triệu Kỳ Tường? Trong đầu Chử Vận Phong nhanh chóng xuất hiện hình tượng của Triệu Kỳ Tường, lão không xa lạ gì người này. Năm xưa khi gặp mặt đối phương thì lão còn coi đó là nhân tài cần dự trữ bồi dưỡng. Tuy Triệu Kỳ Tường đi đến vị trí hôm nay đều là nhờ vào sự thưởng thức và chỉ điểm của Lý Thừa Uyên, thế nhưng nó cũng không tránh khỏi sự giúp đỡ của Chử Vận Phong.



Chử Vận Phong nghĩ đến Triệu Kỳ Tường, lão dùng giọng không quá khẳng định nói: - Triệu Kỳ Tường là người có năng lực, nhưng tác phong công tác không phải quá lơ là sao?



Tác phong công tác khá lơ là, đây không phải là bệnh tật gì lớn với cán bộ, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt khi đề bạt cán bộ thì căn bản sẽ là một hào sâu ngăn cách cực kỳ trầm trọng.



Sau khi nghe Chử Vận Phong nói như vậy thì Lý Thừa Uyên cau mày, trong lòng có chút hối hận không nên để cho Triệu Kỳ Tường tiến lên, không nên tiếc bất cứ cái giá nào, vì căn bản làm giảm sức tín nhiệm của chủ tịch Chử với mình.



Đề cử nhân tuyển cũng không phải đùa, nếu anh đề bạt được người tốt, anh xem như phân biệt rõ sai trái, ánh mắt cao siêu, sức quan sát nhạy cảm; nếu anh nói ra nhân tuyển không trúng ý lãnh đạo, như vậy lãnh đạo sẽ coi anh câu kết với người không có năng lực, rõ ràng anh không phân biệt tốt xấu, mắt mù kém cỏi, thuần túy không ra thể thống gì.



Lý Thừa Uyên nghĩ như vậy mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, căn bản có chút oán trách Triệu Kỳ Tường. Trong lòng thầm nghĩ Triệu Kỳ Tường đúng là không hay, căn bản không biết hối cải, bây giờ thì tốt, một chút khuyết điểm chí mạng của đối phương đã được khắc ghi trong lòng chủ tịch Chử Vận Phong.
- Thế này đi, hai ngày tới anh tìm thời gain đưa Triệu Kỳ Tường đến tìm tôi, tôi gặp mặt cậu ấy xem xét, nếu thật sự là nhân tài thì sẽ không ngại đề cử cho phòng tổ chức. Chử Vận Phong giống như thấy phê bình Lý Thừa Uyên như vậy là hơi quá mức, thế nên cười tủm tỉm an ủi.



Lý Thừa Uyên tìm được chỉ thị của Chử Vận Phong, hắn thầm vui mừng, sau đó trầm giong nói: - Chủ tịch, tôi sẽ nhanh chóng để Tiểu Cường sắp xếp thời gian, sẽ nhanh chóng đưa Triệu Kỳ Tường đến gặp ngài.



Vương Tử Quân vào khoảng rừng trúc sau văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cảm nhận được mùa đông hiu quạnh. Vườn trúc này cũng không quá lớn, khoảng nửa héc ta, sau khi đi đến Nam Giang thì hắn thích đi đến nơi này dạo vài vòng.



Đám cán bộ có mong muốn tiếp cận trưởng phòng Vương sau khi phát hiện ra điều này thì thường xuyên tạo ra cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt, chào hỏi trưởng phòng Vương, muốn hai bên có chút quen thuộc. Vương Tử Quân căn bản biết rõ hiện tượng này, hắn căn bản cười tươi với những người chào hỏi mình, nhưng lại không dừng chân trò chuyện.



Đây cũng không phải là Vương Tử Quân có ý kiến với những người vắt óc tìm mưu tiếp cận mình, mà thật sự không muốn người ta quấy rầy khoảng thời gian yên tĩnh của mình.



Thế là có nhiều người biết khó mà lui, đặc biệt là những người danh chính ngôn thuận, bọn họ đành phải bỏ qua cơ hội tiếp cận trưởng phòng Vương, cũng không đi đến đây để rồi tự mất mặt, quấy rầy sự yên tĩnh của Vương Tử Quân.



Lúc này trong rừng trúc, Vương Tử Quân đi về phía trước, phía sau chính là Du Giang Vĩ. Nhưng lúc này Du Giang Vĩ cũng không im lặng mở miệng như dĩ vãng, hắn vừa đi vừa báo cáo cho Vương Tử Quân những gì mình nghe được khi xâm nhập điều tra ở công ty xe hơi Đông Hồng.