Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1698 : Cơm canh lạnh ăn vẫn ngon, lời lạnh nhạt nghe khó chịu (2)
Ngày đăng: 02:31 19/04/20
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn bấm số điện thoại văn phòng của Chử Vận Phong, bên kia vang lên hai tiếng chuông thì có người nghe máy. Sau khi nghe nói đó là Vương Tử Quân, Chử Vận Phong rất nhiệt tình, nói vài câu chuyện phiếm trong điện thoại với Vương Tử Quân, tuy chỉ là gọi điện thoại nhưng bầu không khí rất không tồi.
- Chủ tịch Chử, tôi cảm thấy muốn làm cho công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi khốn cảnh thì cần phải tìm một người hiểu biết về công ty, cũng là nhân tài kinh tế, như vậy mới có thể là hốt thuốc đúng bệnh. Chủ nhiệm Triệu Kỳ Tường tuy rất vĩ đại nhưng không thích hợp làm người đứng đầu công ty xe hơi Đông Hồng. Vương Tử Quân nói khách khí vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề.
Chử Vận Phong ở bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó mới dùng giọng trầm thấp đáp lại: - Trưởng phòng Tử Quân, ý kiến của anh là có thành kiến, Triệu Hòa Duyệt không phải là một người hiểu rõ về công ty xe hơi Đông Hồng sao? Nhưng hai năm qua công ty xe hơi Đông Hồng ở trong tay anh ấy lại đi về phía vực thẳm. Anh vì sao không cho rằng người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tươi sáng? Trong nhà chưa rõ ra ngõ đã tường? Ý của tôi là nếu muốn phát triển công ty xe hơi Đông Hồng, cần phải tiến hành giải phẫu lớn với các thành viên ban ngành của nhà máy. Tất nhiên người giải phẫu phải không có liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng.
- Hơn nữa tôi hiểu khá rõ về Triệu Kỳ Tường, cậu ấy hiểu về kinh tế, có được thành tích không nhỏ ở trên lĩnh vực phát triển kinh tế. Nếu để cậu ấy làm người đứng đầu công ty xe hơi Đông Hồng, tuyệt đối là có lợi cho sự phát triển của công ty.
Lý do của Chử Vận Phong tuyệt đối là nhiều và mạnh hơn của mình, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bức bối, đồng thời cảm thấy chuyện này trên cơ bản không cần liên hệ. Cho dù có nói thêm điều gì thì ý kiến của hai người sẽ không thống nhất.
Vì vậy Vương Tử Quân nói một câu tôi sẽ suy xét lại rồi dời chủ đề, nhìn vào thái độ của Chử Vận Phong thì rõ ràng cũng không muốn tranh chấp với Vương Tử Quân ở sự kiện này. Thế nên sau khi Vương Tử Quân di chuyển chủ đề, lão cũng biết thời thế mà chuyển chủ đề.
Hai người nói thêm vài chuyện thì cúp điện thoại, nếu như nhìn vào gương mặt hai người tươi cười sau khi cúp điện thoại, người ngoài căn bản khó thể tưởng tượng được bọn họ vừa có tranh chấp.
Diêu Trung Tắc khẽ gật đầu: - Quảng Thắng, gần đây trong văn phòng có động tĩnh gì không?
Mỗi ngày trong văn phòng tỉnh ủy căn bản phát sinh nhiều chuyện, nhưng Diêu Trung Tắc hỏi như vậy, cũng không phải là lần đầu Phòng Quảng Thắng phải trả lời. Diêu Trung Tắc là lãnh đạo, lão cần thủ hạ của mình phải là người nhìn khắp bốn phương tai nghe tám hướng, để khi lãnh đạo cần thì phải nhanh chóng cho ra lời phản hồi. Khái quát thì anh phải là tai thính mắt tinh cho lãnh đạo, nếu không như thế thì anh sao có thể là tâm phúc của lãnh đạo được?
Tất nhiên Phòng Quảng Thắng cũng không phải là người non nớt trong quan trường, hắn tất nhiên biết rõ điều này. Không những phải tìm hiểu chi tiết, thậm chí lời nói ra cũng không làm cho lãnh đạo phiền chán, vì không một vị lãnh đạo nào thích cấp dưới của mình quá qua loa đại khái.
Vì vậy Phòng Quảng Thắng trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thành thật nói: - Bí thư Diêu, gần đây không có được tin tức gì có giá trị.
Diêu Trung Tắc khẽ híp mắt, trong lòng có chút không thoải mái, căn bản có chút bất mãn vì năng lực công tác của Phòng Quảng Thắng. Hắn thầm nghĩ ngay cả tôi cũng mơ hồ thấy có vấn đề, thế nhưng anh lại không biết, không hiểu anh công tác như thế nào.
Diêu Trung Tắc thấy những người bế tắc trong tin tức chỉ có hai tình huống, thứ nhất là người kia căn bản không quan tâm đến chuyện bên ngoài; thứ hai là quá kém cỏi, nhìn không thấy rõ tình thế.