Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1729 : Dễ vận chuyển ngàn lượng vàng, khó mời một ly rượu (1)

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Vương Tử Quân đi vào trong nhà khách thì dượng Tô Thuận Tân đang từ trên một chiếc Passat đi xuống. Khi thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười chào đón: - Tử Quân, đang nói tết năm nay không được gặp cháu, không ngờ bây giờ cháu đã quay lại.



Tuy đã về hưu nhưng Tô Thuận Tân vẫn không có gì thay đổi. Vương Tử Quân nhìn bàn tay duỗi ra của dượng, hắn cũng cười nói: - Cháu đã đến từ sớm, bây giờ chúc cậu năm mới vui vẻ hạnh phúc.



Tô Thuận Tân thấy Vương Tử Quân quan chức ngày càng cao nhưng vẫn cung kính với mình, thế là trong lòng càng thêm hưởng thụ, nhanh chóng cười lên ha hả. Đúng lúc này cô cô Vương Ái Hoa cũng từ trên một chiếc xe khác đi xuống.



Vương Tử Quân có tình cảm khá tốt với cô cô, khi thấy Vương Ái Hoa dẫn theo một cậu bé mập mạp, biết ngay đó là con trai của em họ Tô Anh. Hắn tiến lên bắt chuyện với Vương Ái Hoa, sau đó đưa tay ôm lấy cậu bé: - Tiểu tử này khá rắn chắc đấy.



Vương Ái Hoa rất cưng cháu ngoại trai của mình, sau khi nghe Vương Tử Quân khích lệ thì dùng giọng hớn hở nói: - Tiểu Lượng, mau chào bác đi.



Đứa bé này có vẻ khá ỷ lại vào bà ngoại, nhìn qua cũng khá khôi hài. Nó ngoan ngoãn hôn Vương Tử Quân một cái, lại dùng giọng ngọt ngào chào bác. Vương Tử Quân vui vẻ nở nụ cười, hắn vô thức muốn móc trong túi áo ra món gì đó, thế nhưng cuối cùng lại phát hiện vài năm qua mình căn bản không có thói quen bỏ món gì vào trong túi.



- Ha ha, bác không mang lễ vật cho Lượng Lượng rồi, lần này xem như thiếu nợ, lần sau sẽ bổ sung cho Lượng Lượng hai món đồ chơi thật lớn, có được không?



Tô Thuận Tân thấy Vương Tử Quân đưa tay vào túi, lão biết rõ Vương Tử Quân căn bản là địa vị cao, những chuyện nhỏ năhtj này bình thường đều là do thư ký chuẩn bị. Lão sợ Vương Tử Quân lúng túng, thế là tranh thủ nói với cháu ngoại: - Tiểu Lượng, lễ vật của bác chính là thứ tốt, còn không mau cám ơn bác?




Vương Tử Quân biết rõ vì sao bọn họ lại như vậy, mặc dù tình huống như vậy làm cho hắn cảm thấy bi ai, thế nhưng cũng khó thể nào thay đổi được.



Vì uống thêm vài ly trà nên Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, đi về phía nhà vệ sinh. Trên những hành lang trải thảm là vài nhân viên phục vụ đứng rất quy củ, có tiếng nhạc nhẹ vang lên, căn bản rất cách điệu.



Những năm qua tỉnh Chiết Giang biết hóa không nhỏ, khi Vương Tử Quân đang thầm cảm khái thì một người trước mặt làm cho hắn chợt sững sờ. Người kia làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như đã quen biết, nhưng không nhớ rõ đối phương là ai. Khi hắn nhìn về phía người kia, người kia cũng nhìn hắn, hai bên đối mặt, Vương Tử Quân chợt có chút xúc động.



Chính mình có quen biết người này, suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân cũng đã biết đối phương là ai. Hắn chợt dừng bước lại nói: - Bí thư Tôn, vài năm không gặp, sức khỏe của ngài có vẻ còn rất tốt.



Khi Vương Tử Quân chào hỏi thì cơ thể hơi còng của người kia chợt đứng thẳng lên, lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, chợt nghĩ đến điều gì đó: - Cậu...Cậu là Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử?



Xã Tây Hà Tử căn bản là một địa phương xa xôi với Vương Tử Quân, nhưng khi bí thư Tôn nói đến, lời nói chợt khơi gợi lên bao ký ức trong lòng. Hắn nhớ đến Tây Hà Tử, nhớ đến mẩnh đất khô cằn tràn đầy tinh thần phấn đấu kia.



- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân càng có thể xác định người trước mặt là bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống của huyện Hồng Bắc năm xưa. Năm đó Vương Tử Quân nhận chức ở huyện Hồng Bắc, có quan hệ khá bình thường với Tôn Lương Đống. Khi Vương Tử Quân rời đi, Tôn Lương Đống càng đưa tiễn giống như tiễn chân ôn thần.