Bí Thư Trùng Sinh
Chương 176 : Thanh niên nếu xúc động sẽ là ma quỷ
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
- Đi đến nhà máy cơ khí xem thế nào.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn thuận miệng nói. Sau khi thành công trong công tác thay đổi chế độ của nhà máy in, giám đốc Thẩm Kim Binh của nhà máy cơ khí tìm đến gặp Vương Tử Quân, yêu cầu chủ tịch Vương cho nhà máy cơ khí một cơ hội thay đổi chế độ để thoát thai hoán cốt. Nhưng khoảng thời gian này Vương Tử Quân quá bận, mà công tác thay đổi chế độ cũng không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành, vì thế mới mãi kéo dài đến tận bây giờ.
Nói đến nhà máy cơ khí thì lúc đầu Vương Tử Quân còn có chút giật mình, cảm thấy một huyện thành nhỏ như con kiến của huyện Lô Bắc mà có một nhà máy cơ khí thì cũng quá ngạc nhiên. Nhưng sau khi tìm hiểu mới biết đây là nhà máy chuyên sản xuất máy kéo, tất cả mọi thứ đều nhập về từ bên ngoài, công việc chủ yếu của công nhân viên là lắp ráp mà thôi.
Vì vấn đề nhãn hiệu và tiêu thụ nên nhà máy cơ khí luôn rơi vào tình huống khó khăn, nhà máy có hơn hai trăm công nhân, đến bây giờ đã nửa năm rồi chưa phát lương.
Xe chạy trên đường huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân lại ném tâm tư của mình từ nhà máy cơ khí đến thành phố Giang Thị, đến bên Tần Hồng Cẩm, về đến những thời điểm hai người ở bên nhau. Những ngày trước hắn có về thành phố Giang Thị hai lần, mỗi lần đều đến gặp Tần Hồng Cẩm. Người phụ nữ này như điên khùng, ôm lấy hắn không tha, không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà mãi ngụp lặn cùng hắn, hàng đêm vui vẻ, hết sức thân mật, mãi đến thời điểm cuối cùng mới thỏa mãn buông tha cho hắn. Nhưng dù hắn nói thế nào thì Tần Hồng Cẩm cũng không chịu đồng ý, nàng không muốn cùng hắn về nhà gặp cha mẹ, điều này làm cho hắn không thể làm gì hơn được.
Lần này Vương Tử Quân quay về nhất định sẽ kéo Tần Hồng Cẩm về nhà gặp mặt cha mẹ, dù tốt xấu gì cũng phải gặp bố mẹ chồng, hơn nữa Tần Hồng Cẩm lại xinh đẹp dịu dàng nết na như vậy? Hắn thầm quyết định và xiết chặt nắm đấm, nghĩ đến hình tượng Tần Hồng Cẩm ngoan ngoãn nép vào lòng mình như một chú mèo nhỏ, hắn cảm thấy rất ngọt ngào. Trong xe rất ấm áp, Vương Tử Quân nhắm mắt lại một lát, sau phút chốc thì thần trí đã mơ hồ, giống như êm đềm chìm vào giấc mộng.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn mở mắt ra thấy Tôn Hạ Châu đang nghe điện thoại, thấy mình thức giấc thì Tôn Hạ Châu nói ngay:
- Chủ tịch Vương, văn phòng gọi điện thoại đến, nói chủ tịch Lưu muốn tìm anh.
"Lưu Thành Quân muốn tìm mình?"
Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm, sau đó hắn nói với Thái Thần Bân:
- Tiểu Thái, quay xe lại, chúng ta về ủy ban.
Trong phòng làm việc của chủ tịch huyện Lưu Thành Quân, lúc này Lưu Thành Quân đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên hơi mập. Người này hơi lun, nhìn qua như một quả cầu, hắn đang thở phì phò phì phò giống như hít thở cũng tương đương với ngoại hình. Trên mặt hắn là nụ cười thường trực, bộ dạng lúc nào cũng có thể tiếp nhận lời chỉ dạy.
- Chủ tịch Tử Quân đến rồi, mau mời ngồi.
Lưu Thành Quân thấy Vương Tử Quân đi đến thì chỉ xuống vị trí bên cạnh rồi dùng giọng nhiệt tình nói.
Vương Tử Quân chào Lưu Thành Quân một tiếng, sau đó thuận thế ngồi xuống chiếc ghế sa lông ở gần bên Lưu Thành Quân. Người đàn ông trung niên như quả cầu thấy Vương Tử Quân ngồi xuống thì vội vàng chào hỏi;
- Chào chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân cũng coi như từng gặp qua người đàn ông trung niên này, đây là chủ nhiệm hội chữ thập đỏ huyện Lô Bắc tên là Bàng Tiểu Quang. Lúc này Bàng Tiểu Quang ngồi trong phòng làm việc của Lưu Thành Quân, chẳng lẽ có liên quan gì đến chuyện giúp đỡ người nghèo?
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì Lưu Thành Quân đã đốt một điếu thuốc rồi dùng giọng âm u hỏi:
- Chủ tịch Vương, anh biết một năm tôi sợ nhất là lúc nào không?
Vương Tử Quân thật sự không ngờ Lưu Thành Quân lại hỏi như vậy, tuy trong lòng hắn đã có đáp án, thế nhưng hắn vẫn thản nhiên nói:
- Điều này thật sự không biết.
- Cậu không biết cũng được, giả vờ hồ đồ cũng được, tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, tôi sợ nhất chính là lễ mừng năm mới. Cậu đứng bên ngoài thấy tôi làm chủ tịch huyện vinh quang vô hạn, nhưng thực tế thì chỉ là một quả trứng sáng bóng mà thôi, thật sự nhà nghèo khó thể chịu nổi. Đến tết thì phải tìm cách để có tiền, ngoài trả nợ thì còn phải phát lương thưởng cho công nhân viên chức, cho người già trẻ nhỏ có một cái tết êm ấm hạnh phúc. Nhưng chúng ta cũng không phải cái máy in tiền, muốn có được tiền cũng thật sự khó khăn.
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, hắn cũng không tiếp nhận câu chuyện của Lưu Thành Quân, nhưng hắn cũng có ý nghĩ của mình, đó là Lưu Thành Quân gọi mình đến cũng chỉ vì tiền.
Vương Tử Quân cũng không có cảm tình gì với tên thanh niên kia, thấy đối phương có ý với người phụ nữ của mình thì trong lòng cũng có chút căm tức, lúc này thấy đối phương đánh đến, hắn nào khách khí làm gì cho mệt? Hắn vung tay chụp lấy nắm đấm của đối phương, nắm đấm còn lại cũng nện ngay lên mặt đối phương.
Dáng người của tên thanh niên kia cũng không được cao lớn như Vương Tử Quân, tất nhiên tố chất cơ thể cũng kém xa, vì vậy mà sau khi bị một bạt tai thì nhanh chóng thức tỉnh.
Người này dùng ánh mắt căm thù bốc lửa nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn hùng hổ nói:
- Mày dám đánh ông? Tốt, một tát này sẽ cho mày gánh chịu hậu quả, mày cứ chờ đó cho tao.
Vương Tử Quân ghét nhất những kẻ uy hiếp mình, hắn nhìn mười tên bảo vệ từ trong siêu thị chạy ra, thế là khẽ nói ra một câu:
- Cút đi.
- Cút đi? Tiểu tử, tao thấy mày hôm nay chán sống rồi, đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mày biết hậu quả sẽ là thế nào không? Hôm nay mày đánh ông, ông sẽ cho mày vào đồn công an.
Tên thanh niên kia vừa nói vừa lấy ra một chiếc điện thoại rồi nhanh chóng gọi đi:
- Nhị Tử, tao bị ức hiếp, mày tranh thủ thời gian cút đến đây.
- Phạm Kiếm, anh muốn gì? Đây cũng không phải chỗ cho anh giương oai đâu.
Tần Hồng Cẩm thấy tên thanh niên kia dùng giọng lỗ mãng uy hiếp Vương Tử Quân, thế là trong lòng càng thêm căm tức. Nàng vốn cảm thấy rất chán ghét vì tên này cứ bám lấy mình không tha, nhưng vì cố kỵ người đứng sau lưng đối phương nên cũng không dám làm quá gấp, không ngờ bây giờ lại chạy đến làm trầm trọng vấn đề.
- Hừ, con này, có gì mà vênh mặt? Ông để ý đến là phúc phận của cô, thế mà cả ngày chỉ biết giả vờ như thục nữ trinh tiết. Ông nói cho mà biết, cái siêu thị rách nát này sẽ phá sản chỉ trong hai ngày nữa, ngay cả cô cũng sẽ bị ông chơi chán, sau đó sẽ bị ném vào trong quán rượu.
Phạm Kiếm chỉ tay vào Tần Hồng Cẩm rồi dùng giọng hung hăng nói.
Vương Tử Quân nhìn thấy ánh mắt oán độ của Phạm Kiếm thì cũng không nói gì nhiều, hắn lại tiếp tục cho ra một cái bạt tai. Chủ tịch Vương đã lâu chưa ra tay, bây giờ lại coi Phạm Kiếm là bia tập bắn.
- Bốp, bốp, bốp!
Ba cái tát làm cho khóe miệng của Phạm Kiếm lộ ra vết máu, vừa rồi hắn còn hung hăng lớn tiếng, bây giờ lập tức ngậm miệng, nhưng vẻ mặt oán độc thì càng lộ rõ hơn.
Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân ra tay mạnh mẽ như vậy thì lúc đầu có hơi ngây người, nhưng sau đó trong hai mắt lại có chút mê ly. Hắn không quá phô trương nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy chút phóng khoáng mê muội, hắn không phải loại người có lớp vỏ ngoài cực đoan nhưng bên trong lại cao chót vót. Nàng thích người đàn ông của mình như vậy, bình thường bình tĩnh cơ trí, không chút biểu cảm, mà nàng cũng chưa từng thấy hắn nổi giận như vậy bao giờ.
Nhưng hôm nay Vương Tử Quân lại ra tay, không phải vì điều gì khác, cũng là vì Phạm Kiếm đám mở miệng chửi mắng và sỉ nhục Tần Hồng Cẩm. Nàng biết rõ tên Phạm Kiếm kia dù bị đánh cũng không chịu từ bỏ ý đồ, nhưng khi thấy bộ dạng quan tâm của Vương Tử Quân, trong lòng nàng vẫn tràn đầy si mê.
Người đàn ông nàng yêu đang vì nàng mà ra tay với một tên khác.
- Két.
Một tiếng thắng gấp vang lên rất chói tai, ba chiếc xe bảy chỗ dừng lại trước cổng siêu thị Quân Thành, khi thấy ba chiếc xe kia thì Phạm Kiếm chợt nở nụ cười đắc ý.
- Phạm công tử, ai dám đánh anh? Để ông phế nó.
Trong xe chui ra một tên đàn ông cao chừng mét tám, trong tay cầm ống sắt, liên tục bùng ra những luồng hào quang dưới ánh mặt trời.