Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1771 : Hồ ly ngàn năm chơi liêu trai (1)
Ngày đăng: 02:32 19/04/20
Sau khi nói vài câu khiêm tốn với Vương Tử Quân, Lưu Thành Lâm cắn răng khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, vài ngày sau tôi có thể sẽ phải chào tạm biệt anh. Tôi có một người bạn mở xí nghiệp ở thủ đô, tôi sẽ đi sang đó hùn vốn làm giám đốc, khi nào xong triển lãm xe hơi thì tôi sẽ đi...
Lưu Thành Lâm cũng không nói gì thêm, Vương Tử Quân cũng xem như đã hiểu tâm tình của Lưu Thành Lâm ở sự kiện này. Trước đó Lưu Thành Lâm mất ăn mất ngủ vì muốn đưa xe Tùng Thử ra thị trường, bây giờ có được thành công trước mắt, thế nhưng lại bị người ta đạp ra khỏi công ty, tất nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lưu Thành Lâm cúp điện thoại, Vương Tử Quân nghe những tiếng tút tút trong điện thoại mà không khỏi thở dài. Cho đến bây giờ hắn vẫn tin tưởng rằng người thích hợp đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng chính là Lưu Thành Lâm, người này hoàn toàn có năng lực đưa công ty tiến lên vinh quang.
Nhưng tình hình hiện tại không phải là Lưu Thành Lâm bỏ gánh mặc kệ, chính là tỉnh Nam Giang chối bỏ nhân tài.
Khi Vương Tử Quân cảm thấy không chút thoải mái thì Du Giang Vĩ dẫn một người vào phòng, người này chính là phó phòng thường vụ Trần Viễn Lũng.
Sau sự kiện Vương Tử Quân điều chỉnh phân công lần trước thì Trần Viễn Lũng căn bản luôn cố gắng tránh mặt Vương Tử Quân, cũng rất an phận ở phòng tổ chức. Thế nhưng kết quả của hội nghị thường ủy lần trước giống như một ngọn gió xuân làm thức tỉnh Trần Viễn Lũng trong giấc ngủ đông, ngay cả tiếng cười nói cũng thêm vang vọng.
Trần Viễn Lũng vừa đi đến thì đã cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi tôi đi đến văn phòng tỉnh ủy, vừa vặn gặp mặt bí thư Diêu. Khi đó bí thư Diêu có hỏi về chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng, tôi tranh thủ thời gian tỏ thái độ, nói rằng phòng tổ chức nhất định sẽ đề cao hiệu suất công tác.
Vương Tử Quân vốn có chút bực mình, lúc này thấy Trần Viễn Lũng hấp tấp chạy đến, lại nói đến điều này, thế là trong lòng có thêm vài phần chán ghét. Trần Viễn Lũng tất nhiên không biết cảm thụ tâm lý của Vương Tử Quân, hắn há miệng nói rất lớn, giọng nói sang sảng, có lẽ là vì kích động cho nên đầu óc cũng hoạt động tốt hơn.
Thư ký vội vàng gật đầu đồng ý, hắn nhanh chóng dâng trà cho Trần Viễn Lũng. Lúc này Trần Viễn Lũng cảm thấy ánh mắt viên thư ký kia nhìn mình đã có thêm vài phần tôn trọng. Thực tế thì Trần Viễn Lũng cảm thấy trực tiếp đi vào trong phòng của bí thư Diêu cũng chẳng phải là đặc quyền khó lường, nhưng đây là một hành vi biểu hiện sự thân cận. Diêu Trung Tắc thông qua thủ đoạn này để tìm cách lôi kéo chính mình.
Lúc này Trần Viễn Lũng có thể từ chối lời lôi kéo của Diêu Trung Tắc sao? Căn bản là không thể. Vì hắn ở đơn vị gặp một Vương Tử Quân không ưa, nếu như hắn làm cho Diêu Trung Tắc nổi giận, như vậy càng không dễ sống.
- Cám ơn bí thư Diêu đã tín nhiệm tôi, tôi thật sự cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Trước kia Trần Viễn Lũng mở miệng tâng bốc khá hàm súc, nhưng hôm nay hắn lại không quan tâm đến kỹ thuật che đậy của mình.
Diêu Trung Tắc cũng không phải mới liên hệ với Trần Viễn Lũng ngày một ngày hai, thế nên cũng hiểu rõ tính nết của người này là gì. Lúc này nghe thấy đối phương thổ lộ trắng trợn như vậy thì cảm thấy có vài phần cảm xúc không đúng.
Tuy buồn bực nhưng Diêu Trung Tắc cũng không hỏi, chỉ miễn cưỡng ngồi lên ghế, hai tay duỗi thẳng đặt lên thành ghế, mắt nhìn về phía trước, biểu hiện hờ hững, rất khó ai đoán được ý nghĩ trong lòng hắn.
Trần Viễn Lũng cũng không mở miệng nói vài câu tu bổ bầu không khí, hắn nhanh chóng ngồi không yên, dùng giọng tức tối nói: - Bí thư Diêu, tôi không có năng lực làm tốt sắp xếp của ngài. Sau khi ngài nói thì tôi đã đi tìm báo cáo cho trưởng phòng Vương, thế nhưng anh ta...Anh ta chỉ vào mặt đuổi tôi ra ngoài.
Diêu Trung Tắc đang cầm ly uống một ngụm trà nghe Trần Viễn Lũng nói chuyện, lúc này lời nói của Trần Viễn Lũng không khỏi làm cho lão kinh ngạc. Lão là người liên hệ với Vương Tử Quân gần một năm qua, căn bản cảm nhận được nhiều điều, người kia tuy không lớn tuổi nhưng cực kỳ trầm ổn, căn bản là có thủ đoạn và có cả tâm cơ. Chưa nói đến phương diện xử lý sự việc của Vương Tử Quân, nhìn từ phương diện mưu kế đối sách cũng thấy đây là cáo già tu luyện lâu năm.