Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1783 : Công tác không ra nước, ép trấu không ra dầu (1)

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Gương mặt Diêu Trung Tắc có vài phần dữ tợn, trong lòng sinh ra cảm giác bị đùa bỡn, vừa rồi Vương Tử Quân báo cáo công tác làm hắn sinh ra cảm giác vừa vui sướng vừa hụt hẫng. Hắn không tin Vương Tử Quân không biết Lưu Thành Lâm trả lời mình như thế nào, thế nhưng người này lại gọi điện thoại đến, rõ ràng là muốn dùng ánh mắt hả hê nhìn mình.



Tên súc sinh không biết xấu hổ kia đúng là tâm tính quá đen tối, thấy mình nóng lòng như lửa đốt không nghĩ ra được đối sách còn cười ha hả chạy đến đạp mình một cái. Hành vi bỏ đá xuống giếng này xem như Vương Tử Quân cũng đã quen rồi.



Tuy Diêu Trung Tắc cực kỳ phẫn hận, căn bản là đến cực hạn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế. Hắn biết rõ những suy đoán của mình cùng sự thật không khác biệt bao nhiêu, thế nhưng hắn căn bản không có căn cứ chính xác, cuối cùng vẫn là suy đoán, hắn căn bản không thể đặt nó lên bàn để nói về Vương Tử Quân.



- Được rồi, tôi biết rồi, trưởng phòng Vương, tôi sẽ tích cực làm công tác tư tưởng với đồng chí Lưu Thành Lâm.



- Vậy thì ngài nên đẩ nhanh tiến độ, bí thư Diêu, thời gian cũng không còn dài, tối nay nên làm cho xong, nếu không cũng chẳng biết đám công nhân kia sẽ còn làm ra trò gì. Bí thư Diệp đang chờ chúng ta báo cáo về tình huống của công ty xe hơi Đông Hồng, anh ấy bảo tôi nói với ngài, có vấn đề gì mới tôi sẽ phải nhanh chóng báo cáo với ngài.



Sau khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Diêu Trung Tắc căn bản là cực kỳ bức bối, gương mặt đỏ rần. Lúc này hắn không tiếc dùng những hình tượng xấu để liên hệ với Vương Tử Quân, thế nhưng ngoài như vậy thì biết làm thế nào đây? Hắn đã bị gác lên lò lửa, đừng nói là cười tươi hớn hở, ngày cả việc dừng lại hít vào một hơi cũng là cực kỳ khó khăn. Vương Tử Quân đã cho hắn một đòn cảnh báo, thời gian căn bản không chờ người.



Diêu Trung Tắc nằm trằn trọc trên giường, hắn suy xét nhiều lượt, cuối cùng thầm hạ quyết tâm, sự việc đã tiến triển đến mức này, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.



...
Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu, gương mặt hòa hoãn hơn một chút, sau đó hắn chỉ vào chiếc ghê sa lông đối diện rồi nói: - Anh nếu đã đến rồi thì cũng không cần đứng, anh ngồi xuống đi, chúng ta cùng trò chuyện.



Thẩm Tiềm Thiết có chút do dự, cuối cùng vẫn cẩn thận ngồi xuống trước mặt Kim Hành Thuấn. Dù thế nào thì Kim Hành Thuấn cũng cho hắn ngồi xuống, đó là tỏ một loại thái độ, ít nhất thì chủ tịch Kim cũng không trừng phạt mình.



Khi Thẩm Tiềm Thiết đang suy nghĩ miên man thì Kim Hành Thuấn rút ra một gói thuốc, ném một điếu cho hắn.



Thẩm Tiềm Thiết nhận lấy điếu thuốc và cho tay sờ túi, chỉ biết chủ tịch Kim muốn châm lửa, tranh thủ tìm bật lửa. Thế nhưng chủ tịch Kim lại nhanh tay hơn, tự mình châm lửa, hơn nữa còn châm lửa cho chính mình.



Hành vi khác thường của Kim Hành Thuấn căn bản làm cho Thẩm Tiềm Thiết hoảng sợ. Hắn cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, cảm thấy trái tim mình rỉ máu. Hắn biết rõ Kim Hành Thuấn là lãnh đạo, đối phương khách khí với mình như vậy, có lẽ thời điểm không may của mình đã đến rồi.



Nhưng dù mình sắp gặp phải tình huống không may thì Thẩm Tiềm Thiết cũng không thể phản kháng, hắn giơ tay chặn bàn tay của Kim Hành Thuấn, thế nhưng Kim Hành Thuấn lại ngăn cản: - Anh Thẩm, hai chúng ta công tác đã vài chục năm, khách khí cái gì nữa? Hút đi.



Thẩm Tiềm Thiết thấy chủ tịch Kim tự châm lửa cho mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, tay cầm điếu thuốc có hơi run. Hắn không nói lời nào, Kim Hành Thuấn cũng không mở miệng, hai người giống như chỉ muốn yên lặng hút thuốc mà thôi.