Bí Thư Trùng Sinh

Chương 18 : Lớn nhỏ gì cũng là rồng

Ngày đăng: 02:12 19/04/20


Kết quả thế nào thì đã quá rõ ràng, Vương Lục Thuận tiến lên làm chủ nhiệm văn phòng đảng ủy chính quyền xã, Chu Thường Hữu thì đứng yên bất động. Ý chỉ của lãnh đạo đứng đầu ủy ban không được thực hiện, ngược lại còn bị đẩy sang bên cạnh, thế cho nên bí thư xã rất căm tức, cũng ra đòn sát thủ. Vương Lục Thuận tuy là chủ nhiệm đảng ủy chính quyền xã nhưng bí thư lại không đã động gì đến chuyện cho hắn làm ủy viên đảng ủy, áp chế Vương Lục Thuận một năm trời, tất nhiên Vương Lục Thuận chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cực khổ không nói nên lời.



Trước kia Chu Thường Hữu có bí thư che chở nên Vương Lục Thuận không dám quá phận, bây giờ bí thư cũ đã bị điều đi, vua nào triều nấy, Chu Thường Hữu bây giờ tất nhiên sẽ chẳng dễ dàng gì.



Trong ký ức của Vương Tử Quân thì Chu Thường Hữu là một trong những cán bộ có ý dựa dẫm đầu tiên khi mình đến nhận chức, nhưng năm xưa Vương Tử Quân là một con thỏ nhút nhát không làm được gì, rất uất ức, hơn nữa trời sinh có dáng vẻ thư sinh, bị chủ tịch Triệu ép cho không kịp thở, thế cho nên cũng căn bản không đặt Chu Thường Hữu vào trong lòng.



Nhưng cả đời này Vương Tử Quân sẽ không đi theo đường cũ, sẽ không dễ dàng tha thứ cho những chuyện như vậy.



- Chủ tịch Triệu bận rộn, như vậy xe cứ để anh ấy dùng, không có gì cả.



Âm thanh của Vương Tử Quân rất ôn hòa, không óc chút tức giận. Nếu lời nói này rơi vào trong tai những người không hiểu tình huống của xã Tây Hà Tử, chỉ sợ bọn họ sẽ nghĩ rằng đảng ủy chính quyền xã rất đoàn kết, phối hợp mật thiết, có thể nói là một khối sắt cứng chắc.



Chu Thường Hữu thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng không phải là nơi trút giận. Nếu như trước kia hắn thấy vị bí thư Vương này quá nhát gan, mềm yếu dễ bị ức hiếp thì bây giời, sau sự kiện hôm nay, dù đánh chết hắn cũng không dám có ý nghĩ như vậy.



- Bí thư Vương, anh muốn đi ra ngoài sao?



Chu Thường Hữu đành phải tìm lời nói.



- À, đi ra ngoài có chút chuyện, Thường Hữu, đã đến giờ tan sở, về nhà dùng cơm đi thôi.



Vương Tử Quân cũng không có ý nghĩ gì khác với Chu Thường Hữu, hắn tiến lên khẽ vỗ vai đối phương rồi nói:



- Đồng chí Thường Hữu rất tốt, an tâm chịu khó, rất có năng lực, cũng nên được phân phối trọng trách.




- Như vậy mới được, đúng rồi, bí thư Vương định đi đâu vậy?



Thấy Vương Tử Quân tranh thủ nhận lỗi thì Y Phong cười một tiếng nói.



- Đi đến thôn Hồng Lĩnh!



Vương Tử Quân không có ý gì khác, chỉ tùy ý nói.



- Sao anh không chạy xe sang?



Y Phong chống xe đạp rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.



- Xe có người lấy đi công tác, không phải tôi đang chờ xe sao?



Vương Tử Quân cũng không thèm che giấu cảm xúc.



- Ôi, chờ xe cái gì, phơi nắng thì có.



Y Phong thở dài thất vọng, nàng ngẩng đầu nhìn trời rồi uể oải nói: Truyện được copy tại Truyện FULL



- Nắng gắt thế này, tôi sẽ thành thịt khô mất thôi.