Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1843 : Thật ra, thật ra tôi rất vui (1)

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Công tác của Mạc Tiểu Bắc căn bản là khá nhẹ nhàng, nếu như muốn dùng một câu để miêu tả mức độ công tác thoải mái của nàng, rõ ràng là thích đến thì đến mà thích đi thì đi.



Tuy Mạc Tiểu Bắc căn bản không thích chính trị, thé nhưng nàng là vợ của Vương Tử Quân, vẫn có nhiều lời nói thông qua nhiều con đường lọt vào trong tai của nàng.



Mạc Tiểu Bắc đẩy cổng vào nhà mình, trên đường đi còn suy nghĩ thế nào để an ủi Vương Tử Quân, nhưng căn bản là không có ý nghĩ gì hay. Nàng nghĩ khá nhiều biện pháp, ví dụ như dịu dàng nói với chồng, cho anh ấy cảm nhận được sự ấm áp của gia đình; còn có một phương pháp khác là tráng sĩ đứt cánh tay, dùng sức đập lên vai chồng, sau đó lớn tiếng nói: Đời người nhấp nhô lên xuống, ai không gặp lúc gập ghềnh? Nói thật thì qua tuổi ba mươi nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn không biết nên an ủi một người thế nào cho tốt, thậm chí lại càng không biết nên an ủi một người trước nay luôn sảng khoái thoải mái như chồng mình là thế nào.



Nếu không thì mình gọi điện thoại cho ông nội, thậm chí dùng ông nội để an ủi Vương Tử Quân, như vậy sự việc sẽ qua đi?



Mạc Tiểu Bắc đi vào nhà, nàng chợt thấy bên trong khá ồn ào, âm thanh phát ra làm cho nàng chợt kinh hoảng. Nàng cho rằng Vương Tử Quân đang đập thứ gì đó, thế nhưng âm thanh này lại không giống.



Khi Mạc Tiểu Bắc đi vào phòng khách mới phát hiện âm thanh kia truyền ra từ trong phòng con trai. Lúc này nàng càng lo lắng, chỉ sợ Vương Tử Quân đánh con, thế nên nhanh chóng tiến lên đẩy cửa ra.



Trong phòng có hai người đang ngồi chơi xúc xắc, khi Mạc Tiểu Bắc đi vào thì thấy Tiểu Bảo Nhi đang dùng bàn tay nhỏ bé đáng yêu của mình để nâng một cái dĩa lớn, sau đó thả ba con xúc xắc vào bên trong, bộ dạng rất đáng yêu.



Khi Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân, nàng chợt phát hiện chồng đang nở nụ cười nhìn mình.



- Em về rồi à? Vẫn giọng nói với giọng điệu như cũ phát ra từ miệng Vương Tử Quân.



- Em mới về. Mạc Tiểu Bắc đặt túi xách trong tay xuống, sau đó nàng chuẩn bị nói chuyện với Vương Tử Quân, chợt nghe Tiểu Bảo Nhi nói: - Bố, mau lên, đến lượt bố.




Vương Tử Quân lúc này đã hoàn toàn lấy lại phản ứng của mình, hắn nhìn vợ đang nằm lên người mình mà không khỏi nhéo mũi nàng nói: - Thật ra anh rất vui, đặc biệt là lúc này...



- Anh..Anh không cần phải trói buộc mình như vậy, ông nói ai cũng không phải là tướng quân trăm trận trăm thắng, cũng phải có lúc thất bại. Anh cũng đừng lo, chỉ cần kiên cường vượt qua giai đoạn khó khăn, như vậy tất cả sẽ tốt hơn...



- Anh thật sự không có vấn đề gì cả. Vương Tử Quân vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của vợ rồi khẽ nói.



- Tử Quân, em biết rõ anh là người kiên cường, nhưng chúng ta là vợ chồng, em hy vọng khi anh gặp khó khăn, anh nên để em chia xẻ và cùng đối mặt. Mạc Tiểu Bắc nói, giọng điệu cực kỳ kiên định.



- Anh thật sự không có chuyện gì...



Sau khi ôm nhau trò chuyện được nửa giờ, Vương Tử Quân thật sự bị sự cố chấp của Mạc Tiểu Bắc đánh bại, hắn sờ soạng da thịt của nàng, cơ thể lại có phản ứng. Hắn do dự một chút, sau đó khẽ nói: - Lúc này anh thật sự có chút buồn bực, vừa rồi...Vừa rồi em chỉ lấy mất một nửa, nếu như bây giờ lấy hết, anh cảm thấy sẽ càng thoải mái hơn.



Khi Vương Tử Quân nói xong thì bầu không khí trong phòng có vẻ yên lặng. Hắn cảm thấy cơ thể vợ mình có chút run rẩy, hắn thầm nghĩ mình cũng không nên quá phận, chuyện kia làm nhiều cũng không hay.



Nhưng khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ rối loạn thì chợt nghe Mạc Tiểu Bắc thì thào nói: - Chuyện này...Theo sách thì...Cũng không tốt, chúng ta nên để sáng mai...



Mạc Tiểu Bắc giống như hoàn thành hạng mục công tác quan trọng nhất của mình, nàng khẽ thiếp đi. Vương Tử Quân vốn cực kỳ sảng khoái nhưng lại căn bản là khó ngủ, hắn ôm lấy vợ, sau đó không nhịn được thầm nghĩ: - Thật ra anh rất vui với sự kiện kia.