Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1884 : Ngồi chồm hổm vun gốc cây con (1)
Ngày đăng: 02:33 19/04/20
Diêu Trung Tắc là một người thông minh, hắn biết rõ sự việc đến tình trạng hiện tại nếu muốn thay đổi là rất khó, hơn nữa chuyện đề bạt vốn có đầy những nhân tố không xác định.
Trưởng ban Dương sẽ nói tốt cho mình sao?
Một nghi vấn xoay quanh đầu Diêu Trung Tắc, hắn nghĩ như vậy mà không khỏi rùng mình, hắn căn bản không thể xác định được điều này.
Cuối cùng lãnh đạo số hai cũng hoàn thành chuyến nghiên cứu khảo sát tình hình Nam Giang, khi mà lãnh đạo trung ương rời đi thì toàn bộ Nam Giang khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Trong mắt nhiều người thì hành trình lần này của lãnh đạo số hai là rất thỏa mãn, nhận được hiệu quả như mong muốn. Nhưng có những người hữu tâm thầm nói, sự việc không hài hòa xen vào giữa quá trình kia sẽ thế nào? Sẽ mang đến cho Diêu Trung Tắc những gì?
Khi lãnh đạo rời đi, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Hoắc Quang Lĩnh bắt đầu tiến hành điều tra, xem bài thi kia cuối cùng có vi phạm kỷ luật kỷ cương hay không, mà từng người bắt đầu trồi lên mặt nước.
Sau vài ngày điều tra thì sự việc có chân tướng rõ ràng, một vị phó giám đốc sở nội vụ tỉnh ủy chối bỏ thành tích thi viết của thí sinh, sở dĩ làm như vậy là muốn nịnh hót Phòng Quảng Thắng, làm tốt sự phân công công tác của thư ký trưởng Phòng.
Vì sự việc liên quan đến Diêu Trung Tắc, thế cho nên Diêu Trung Tắc luôn bảo trì trạng thái trầm mặc trong lúc điều tra. Cuối cùng tỉnh ủy thận trọng nghiên cứu, ngoài việc điều chỉnh Phòng Quảng Thắng đến làm công tác bên phía mặt trận tổ quốc tỉnh ủy, còn tiến hành xử lý vị phó giám đốc sở nội vụ kia theo đúng như quy định.
Diêu Trung Tắc cúp điện thoại mà tâm tình hoang vu như đồng cỏ tranh vào mùa đông lạnh lẽo. Hắn nhìn lên trần nhà, tâm tình bùng sóng, khó thể nào an tĩnh ngay được.
Tâm tình của Vương Tử Quân cũng khó thể bình tĩnh, cuối cùng hắn cũng được xác nhận tin tức Diêu Trung Tắc rời đi. Diêu Trung Tắc rời đi không phải là chuyện xấu với Vương Tử Quân, mặc kệ là thế nào thì đó là một chuyện tốt.
Vương Tử Quân hiểu rõ nhất ân oán giữa mình và Diêu Trung Tắc, nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ đến chuyện Diêu Trung Tắc sẽ đi đâu, chủ yếu là nghĩ về thế cục Nam Giang sau khi Diêu Trung Tắc rời đi.
Diêu Trung Tắc là lãnh đạo số ba tỉnh ủy, vị trí phó bí thư tỉnh ủy là cực kỳ quan trọng. Vương Tử Quân tin chỉ cần Diêu Trung Tắc rời đi, căn bản có không biết bao nhiêu người nhớ thương vị trí đang bỏ trống này. Hắn là một người cạnh tranh cực kỳ có khả năng, vì làm trợ thủ của tỉnh ủy căn bản dễ nghe hơn chức danh trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Nhưng Vương Tử Quân cũng cảm thấy có hoàn cảnh xấu, chưa nói đến những thứ khác, hắn từ vị trí bí thư ủy ban tư pháp tiến lên trưởng phòng tổ chức còn chưa được một năm, bây giờ nếu lại được đẩy lên làm phó bí thư tỉnh ủy, đặc biệt là phó bí thư tỉnh ủy một tỉnh như Nam Giang, chỉ sợ sẽ có một nhóm người không vui.
Hơn nữa ở Nam Giang có mấy người muốn nhìn thấy mình tiến lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, gương mặt Chử Vận Phong và Diệp Thừa Dân liên tục lóe lên trong đầu hắn.
Diệp Thừa Dân sẽ giúp đỡ mình sao? Vương Tử Quân có chút lo lắng, mặc dù Diệp Thừa Dân cho ra sự giúp đỡ lớn với hắn, nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu đến bây giờ mình vẫn chưa phải là một thành viên quan trọng trong vòng quan hệ của Diệp Thừa Dân.