Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1900 : Người mù đốt đèn phí công, nằm mơ cũng không với tới (2)

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Có chuyện cần nói? Lý Thừa Uyên cảm thấy rất vui vẻ, dựa theo tình hình lúc này thì bàn chuyện với Chử Vận Phong là thứ mà hắn rất quan tâm. Hắn cực kỳ chú trọng điều này, vì nó có thể làm tăng tiến mối quan hệ giữa hai bên.



- Thừa Uyên, chúng ta làm việc với nhau bao nhiêu năm rồi? Khi trái tim Lý Thừa Uyên đang đập lên rất mạnh thì Chử Vận Phong chợt thay đổi chủ đề.



Lý Thừa Uyên nghe những lời này mà cảm thấy rất sốt ruột, hắn thầm nghĩ, chủ tịch Chử ơi là chủ tịch Chử, anh không phải đang làm chuyện thừa sao? Có gì anh cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải vòng vo? Ôi, điều này đúng thật là quá khó khăn.



Tuy có chút sốt ruột nhưng Lý Thừa Uyên vẫn dùng giọng tràn đầy cảm tình đáp lại: - Chủ tịch, tôi đã làm việc với ngài từ những năm chín mươi, trong khoảng thời gian đó tôi có được điều động đi thành phố khác một thời gian, nhưng nói tóm lại thì tôi và ngài đã công tác với nhau được hai mươi năm rồi.



- À, hai mươi năm, cả đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm? Chử Vận Phong cảm khái một tiếng, sau đó khẽ nói: - Thừa Uyên, vừa rồi Vương Tử Quân vừa nói chuyện với tôi về chuyện liên quan đến chức vụ phó bí thư tỉnh ủy.



Vương Tử Quân đến nói với Chử Vận Phong về chuyện này? Chẳng lẽ thật sự muốn tìm được sự giúp đỡ từ Chử Vận Phong? Muốn thu vị trí kia vào trong túi sao? Lúc này Chử Vận Phong dùng giọng trịnh trọng nói với mình như vậy, điều này có ý nghĩa gì không? Sự kiện này chủ tịch Chử Vận Phong đã có hứa hẹn gì với Vương Tử Quân hay chưa? Hay là Vương Tử Quân bây giờ đã có chuẩn bị sẵn, đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi?



Lý Thừa Uyên cảm thấy lòng mình như bị người ta xé toạc ra một mảnh, khá đau. Nhưng hắn vẫn biểu hiện cực kỳ chăm chú, chỉ là hai chân đang thoải mái bắt chéo nhau chợt có hơi run rẩy.



Sau đó Chử Vận Phong cũng không nói nhiều thế nhưng rất rõ ràng. Những lời này Lý Thừa Uyên đều nghe lọt vào trong lòng, hắn không ngờ lại xuất hiện kết quả như vậy: Vương Tử Quân rõ ràng đẩy Đậu Minh Đường tiến lên, hơn nữa trên cơ bản đã thuyết phục được Diệp Thừa Dân.




Không cần suy nghĩ quá nhiều, đây là có ý gì?



Lý Thừa Uyên chợt run lên, chẳng lẽ Chử Vận Phong biết mình đứng sau lưng giở trò quỷ? Hoặc là nghĩ rằng hắn có liên quan đến những tin đồn nhảm về Vương Tử Quân đang được truyền bá trắng trợn trong các đơn vị chính quyền sao?



Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Lý Thừa Uyên, hắn chợt cảm thấy da đầu có hơi run lên. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra. Hắn là người đi theo Chử Vận Phong nhiều năm, biết rõ Chử Vận Phong cũng như chủ tịch Chử biết về hắn, mà hắn làm những gì thì có lẽ Chử Vận Phong cũng hiểu rõ ràng.



Lý Thừa Uyên làm như vậy đến bây giờ vẫn chưa cảm thấy áy náy và hỗ thẹn, nhưng nó lại bị Chử Vận Phong vạch trần, điều này làm cho hắn cảm thấy khá xấu hổ. Hắn lấy thuốc ra đốt một điếu, hít vào một hơi thật mạnh, vẻ mặt mới khôi phục lại như thường. Nửa phút sau hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống bên dưới.



Lý Thừa Uyên còn chưa đi đến phòng làm việc của mình thì thấy Vương Tử Quân đi đến. Hắn có chút do dự, sau đó khẽ bắt chuyện với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cũng tươi cười với hắn, giống như không biết hắn là người đang chơi trò xấu xa sau lưng.



Cám ơn trời đất.



Lý Thừa Uyên cảm thấy Vương Tử Quân cũng không biết mình đang làm bộ như vậy, hắn cảm thấy rất thoải mái. Nhưng khi hắn nhìn bóng dáng Vương Tử Quân xuống lầu, hắn chợt sinh ra cảm giác không chút thú vị. Chính mình trăm phương ngàn kế bày trò như vậy, cuối cùng lại bị người khác chiếm hết tiện nghi, chính mình không phải là phí công người mù đốt đèn sao?