Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1910 : Đừng mạnh miệng nói sớm (2)

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Chiếc xe chợt dừng lại, lái xe thò đầu ra mắng:



- Mày muốn chết sao? Thiếu chút nữa thì hù chết ông rồi.



Viên thư ký cũng bị dọa hoảng sợ vì tình huống vừa rồi, nếu như Thích Phúc Lai thật sự xảy ra chuyện, như vậy tương lai của một viên thư ký như hắn là cực kỳ ảm đạm. Hơn nữa chủ nhục thì thần không được vui, Thích Phúc Lai đang cực kỳ kinh hãi, hắn cũng phải có biểu hiện sao cho phù hợp.



- Anh đi xuống cho tôi, anh chạy xe tốc độ quá cao, còn nói gì nữa? Đi xuống.



Khi đám nhân viên đi thêo viên thư ký chửi ầm lên, tên lái xe ý thức được tình huống không ổn, thế là nhanh chóng nhấn chân ga bỏ đi.



Viên thư ký nhìn biển số xe, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cục công an gần nhất. Đối với hắn thì việc xử lý một chiếc xe tải là cực kỳ đơn giản.



- Thôi bỏ đi.



Thích Phúc Lai nhìn chiếc xe chạy đi như bay rồi khoát tay nói.



Mặc dù viên thư ký cảm thấy không tình nguyện, thế nhưng thấy tâm tình của lãnh đạo mình là không tốt, hắn thấy nhiều hơn một việc không bằng ít đi một việc, thế là đành phải thôi.



- Bí thư, chúng ta bây giờ đi đâu?



Sau khi Thích Phúc Lai lên xe thì thư ký khẽ hỏi.



Thích Phúc Lai trầm ngâm một chút rồi nói:



- Hôm nay cậu sắp xếp từ chối tất cả cá cuộc hẹn, tôi về nhà nghỉ ngơi một chút.



Thư ký có chút sững sốt, hắn đi theo Thích Phúc Lai cũng đã được hai năm, hắn biết rõ tính tình của bí thư. Hôm nay có vài hạng mục công tác do chính Thích Phúc Lai tự sắp xếp, vì sao lãnh đạo lại thay đổi như vậy?



Phía trước có xe cảnh sát hộ tống, xe của Vương Tử Quân chạy rất vững vàng trên đường cao tốc. Lúc này Tiểu Bảo Nhi đang cực kỳ hào hứng, đang cùng mẹ chơi trò đoán chữ, đúng là đứa bé này không biết gian khổ là gì.
- Anh nói không sai, ngày hôm qua tôi đã xem báo, thật sự cảm động.



Hai người nói đến đây thì giống như không còn chủ đề nào khác, quảng trường nhro chợt trở nên cực kỳ im ắng. Nếu như có người thứ ba ở nơi đây, chỉ sợ bọn họ sẽ cảm thấy bầu không khí cực kỳ đè nén.



- Tử Quân, anh lúc đó có mặt ở hiện trường, anh cảm thấy vụ hỏa hoạn đó là ngoài ý muốn sao?



Diệp Thừa Dân mở miệng trước, giọng điệu sắc bén.



Vương Tử Quân nhìn gương mặt Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:



- Việc gì cũng phải căn cứ vào sự thật, hai ngày nữa thành phố Lâm Hồ sẽ báo cáo sự việc lên trên.



Vương Tử Quân trả lời làm cho Diệp Thừa Dân có chút thất vọng. Câu trả lời của Vương Tử Quân tuy cực kỳ nghiêm túc nhưng lại làm cho lão có chút không thoải mái, nhưng không thể nào bác bỏ câu trả lời của Vương Tử Quân được.



- Nhưng nơi đó xuất hiện vấn đề khó khăn về việc đền bù giải tỏa lại xuất hiện hỏa hoạn, cũng khó tránh khỏi người ta có âm mưu.



Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, sau đó trầm giọng nói:



- Quá khác thường.



Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu không nói gì.



Khi hai người nói chuyện với nhau, một bóng người khá tráng kiện chạy đến. Người này chạy đến đón ánh nắng ban mai, căn bản làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như toàn thân được bọc trong ánh nắng vàng.



Nơi đây là khu nhà cho thường ủy tỉnh ủy, thế nên phương diện xây dựng được chú trọng cao độ. Lãnh đạo của phòng xử lý sự vụ cơ quan căn bản luôn cực kỳ quan tâm, vì có mấy người không chú ý đến sức khỏe của mình? Vì vậy để tiện lợi cho lãnh đạo tranh thủ thời gian rảnh rỗi để rèn luyện giữ gìn sức khỏe, hắn đành phải mở trong khu nhà thường ủy nhiều công viên nhỏ.



Giông như có một định ước ngầm, vài vị lãnh đạo có vị trí cao đều có khu rèn luyện sức khỏe của mình. Mặc dù mọi người đều luyện tập vào buổi sáng, thế nhưng lại sinh ra tình cảnh hai tướng không đối mặt nhau, thế cho nên sau khi chỗ này thuộc sở hữu của bí thư Diệp, căn bản chưa từng thấy bóng dáng của chủ tịch Chử ở nơi này.