Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1915 : Hữu ý can đảm vô ý hoảng hốt (2)
Ngày đăng: 02:33 19/04/20
- Đúng rồi, tôi nghe em trai nói bây giờ thành phố đang chú trọng đến phương diện chống ô nhiễm, sau này không xa hoàn cảnh chung quanh sẽ trở nên sông xanh nước biếc. Chị Lý lơ đãng nói một câu, nụ cười trên mặt lại có vài phần đáng suy ngẫm.
Thích Phúc Lai thầm vui vẻ, hai ngày trước em trai của chị Lý từng gặp hắn, xem ra lần này chị Lý muốn giúp em mình. Sau khi hiểu rõ ý đồ của chị Lý thì hắn nở nụ cười sảng khoái nói: - Chị yên tâm, đợi lần sau chị quay về thì thành phố Lâm Hồ nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp.
Đúng lúc này cửa được đẩy ra, tiếng chân nặng nề vang lên. Thích Phúc Lai nghe thấy tiếng bước chân như vậy mà trái tim không khỏi chạy lên cổ, chờ Chử Vận Phong đi vào trong phòng thì hắn nhanh chóng đứng lên nói: - Chủ tịch Chử, tôi đến thừa nhận sai lầm với ngài.
Tâm tình của Chử Vận Phong hôm nay là cực kỳ không tốt, lão vốn tin tưởng vào Thích Phúc Lai ở sự kiện vụ hỏa hoạn trong thành phố Lâm Hồ, tin tưởng thành phố Lâm Hồ làm tốt công tác điều tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn. Hơn nữa lão vẫn cho rằng lần này tỉnh ủy cử tổ chuyên án điều tra, nhất định sẽ tìm ra kẻ cố gắng nắm lấy vụ hỏa hoạn này để gây khó cho người khác.
Tuy Chử Vận Phong không có chút biểu hiện nào, thế nhưng thực tế thì lão lại cho ra nhiều động tác. Nhưng khi lão cảm thấy sắp kết thúc điều tra, vụ án chợt dịch chuyển quá bất ngờ.
Vạn Dương Hòa chạy thoát.
Khi bắt được kẻ phóng hỏa thì xem như vụ án ở vào trong sương mù được cho ra ánh sáng. Tuy Chử Vận Phong không tỏ chút thái độ gì ở vụ án này, thế nhưng lại hiểu được ý nghĩa của nó, cảm thấy cực kỳ nén giận.
Bây giờ thấy Thích Phúc Lai đứng trong nhà mình, Chử Vận Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không quan tâm đến đối phương mà đi về phía phòng làm việc của mình.
Vì vậy dù sự việc ở thành phố Lâm Hồ làm cho Chử Vận Phong cực kỳ căm tức, thế nhưng Thích Phúc Lai tỏ thái độ như vậy lại làm cho cảm giác lạnh lùng trong lòng tiêu tán đi vài phần.
Chử Vận Phong trầm ngâm một chút rồi lạnh lùng nói: - Có gì thì anh cứ ngồi xuống nói.
Thích Phúc Lai nghe thấy Chử Vận Phong cho mình ngồi xuống, thế là cảm giác bất an không yên mới giảm đi phân nửa. Chử Vận Phong là người mặt lạnh tim nóng, có thể cho mình ngồi xuống, đã nói rõ bắt đầu tha thứ cho mình.
Vì đạt đến mục đích của mình mà Thích Phúc Lai căn bản cũng không lập tức ngồi xuống, hắn lên tiếng kiểm điểm: - Chủ tịch, tôi căn bản chịu hoàn toàn trách nhiệm trong sự cố hỏa hoạn lần này, tôi cũng không ngờ lại xuất hiện một kết quả không hay khi giao công tác cho tổ phòng cháy Lâm Hồ.
- Chuyện này dù có trách nhiệm thì cũng khó thể nào trách anh được. Anh là người đứng đầu thành phố Lâm Hồ, anh cũng không phải đặt tất cả tinh lực lên phương diện đề phòng và xử lý hỏa hoạn. Còn nữa, anh cũng không phải chuyên gia, không phân biệt được thật giả cũng là rất bình thường. Chử Vận Phong nhìn Thích Phúc Lai vẫn đứng bên cạnh, thế là khẽ mở miệng an ủi.
Thích Phúc Lai thiếu chút nữa đã chảy đầy nước mắt, lão lãnh đạo cuối cùng vẫn là lão lãnh đạo của mình, vào thời điểm mấu chốt có thể nói chuyện thay cho mình.
Tuy Thích Phúc Lai cảm động nhưng cũng không dám nói tất cả sự thật cho Chử Vận Phong. Hắn hiểu rõ tính tình của Chử Vận Phong, chỉ sợ chủ tịch sẽ không tha cho mình, vì đây là một người ghét ác như cừu.