Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1942 : Bí thư, anh nghĩ quá nhiều rồi (2)

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


Vương Tử Quân do dự sao? Thích Phúc Lai cảm thấy Vương Tử Quân đang không biết phải làm sao để mở miệng nói lời xin lỗi với mình. Hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân anh cũng có ngày hôm nay sao? Nhưng hắn lại cố gắng tỏ ra tiêu sái nói: - Trưởng phòng Vương, điều này...Ha ha, chúng ta không phải là người ngoài, sự việc hôm nay nên cho qua, ngài không cần nghiêm túc như vậy.



Tuy thật lòng thì Thích Phúc Lai rất muốn chơi trò phát tiết ân oán với Vương Tử Quân, thế nhưng vị trí của hắn và Vương Tử Quân lại quá rõ ràng, hắn chỉ là cấp dưới mà thôi. Hắn dù sao cũng phải biểu hiện cho tốt, ai bảo vị trí của hắn là cấp dưới của Vương Tử Quân?



Vừa rồi Vương Tử Quân sở dĩ có chút do dự cũng là vì hắn chưa suy nghĩ từ ngữ cho hợp lý. Tuy hắn cũng không biết Thích Phúc Lai tự nhận lỗi từ chức thì có cái gì thương tiếc, nhưng hắn là trưởng phòng tổ chức, có đôi khi lời nói cũng cần phải ẩn giấu một chút.



Lúc này Thích Phúc Lai lên tiếng làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ. Hắn là người thông minh, hắn hiểu Thích Phúc Lai đưa sự việc đặt lên phương diện nào. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai, hắn chợt cảm thấy đối phương quá buồn cười.



- Bí thư Thích, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi. Vương Tử Quân cuối cùng vẫn chọn lời này làm câu mở đầu cho mình. Tuy một cuộc trò chuyện xem như chấm dứt tương lai chính trị của Thích Phúc Lai, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy quá khắc nghiệt, thế nhưng nên nói như thế nào với những người vì thành tích của Thích Phúc Lai mà căn bản mất nhà mất mạng?



Vương Tử Quân chỉ nói với Thích Phúc Lai năm phút đồng hồ, cuối cùng Thích Phúc Lai cũng đi ra với bộ dạng mất hết hồn vía. Lúc này hắn không giống như trước đó, đi ra khỏi phòng với bộ dạng cúi người khom lưng.



Vương Tử Quân nhìn Thích Phúc Lai đi ra mà không khỏi nhíu mày, hắn đứng trong phòng cảm thấy bầu không khí quá nặng nề, thế là thuận tay mở cửa sổ ra.



Một luồng sóng nhiệt từ bên ngoài cuốn vào, Vương Tử Quân nhìn lên không gian, cảm thấy chung quanh đầy mây đen.



Gió bắt đầu thổi rồi.



Gió thổi mây đen kéo đến như thác lũ, điều này không những làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bình tĩnh, ngược lại còn cảm thấy cơn mưa ở thành phố Lâm Hồ mới chỉ là bắt đầu.
Vương Tử Quân có mối quan hệ không tệ với Hoắc Quang Lĩnh, nhưng khi mà Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh có sự cạnh tranh vị trí phó bí thư tỉnh ủy, mối quan hệ giữa hai bên chợt có chút vi diệu.



- Bí thư Hoắc, ngài có chuyện gì cứ phân phó. Vương Tử Quân thầm suy tư về nguyên nhân Hoắc Quang Lĩnh gọi điện thoại cho mình, hắn vừa cười vừa nói.



- Tôi đang câu cá ở đập nước, trưởng phòng Vương cũng nên đến đây một chuyến. Cá chỗ này rất hoang dại, hương vị ngon hơn cá nuôi rất nhiều. Hoắc Quang Lĩnh nói mang theo vài phần nhiệt tình.



...



Trời xanh gió mát, mặt hồ gợn sóng.



Lúc này ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, không những có thể hưởng thụ thú vui câu cá, còn có thể hưởng thụ bầu không khí mát lành.



- Tử Quân, hai người chúng ta giống như có chút xa lạ rồi. Hoắc Quang Lĩnh nhìn mặt hồ lăn tăn sóng, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân thản nhiên thả thêm dây câu, sau đó mới cười nói: - Nếu nói xa lạ thì phải là bí thư Hoắc anh xa lạ với tôi.



Hoắc Quang Lĩnh trầm ngâm giây lát, sau đó quay đầu sang nhìn Vương Tử Quân: - Tử Quân, anh là người thông minh, sao lại chọn con đường này?