Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1947 : Hôm qua tôi cho anh kiêu ngạo, sáng nay anh tự hào vì tôi (2)

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


Hai người này là ai? Khi Du Giang Vĩ đang buồn bực thì người đàn ông trung niên kia đã đi đến trước bàn làm việc rồi khẽ hỏi: - Xin hỏi ngài có phải là trưởng ban Du không?



Du Giang Vĩ tất nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy người ta được, hắn vội vàng đứng lên nói: - Tôi là Du Giang Vĩ, xin hỏi hai vị tìm ai?



Người đàn ông trung niên kia khẽ cười, sau đó lấy từ trong cặp ra một bức thư, sau đó tự giới thiệu mình: - Tôi là Khổng Thiết Tu, là phó khoa tổng hợp hành chính của đại học Chiết Giang, đây là thư giới thiệu của chúng tôi.



Người đàn ông trung niên nói rồi chỉ vào ông lão mái tóc hoa râm đi phía sau: - Vị này là giáo sư Quách, là thầy của trưởng phòng Vương năm xưa.



Du Giang Vĩ biết rõ chuyện đại học Chiết Giang phát thiếp mời cho Vương Tử Quân, tuy biết rõ trưởng phòng Vương không có hứng thú với lễ kỷ niệm lần này, thế nhưng hắn cũng không dám đắc tội với người đi đến đây. Dù sao thì người kia cũng đến từ trường cũ của trưởng phòng Vương, hơn nữa giáo sư Quách kia còn là thầy của trưởng phòng Vương.



Du Giang Vĩ vừa châm trà cho hai người vừa khẽ nói: - Giáo sư Quách, trưởng khoa Khổng, trưởng phòng Vương bây giờ đang trò chuyện với người trong phòng, lát nữa hai bên trò chuyện xong tôi sẽ đi vào báo cáo ngay.



Giáo sư Quách cũng không tỏ thái độ gì với Du Giang Vĩ, bộ dạng rất nhàn nhạt, thế nhưng Khổng Thiết Tu lại dùng giọng nịnh nọt nói: - Trưởng phòng Vương là người cả ngày bận rộn, chúng tôi chờ một chút là được.



Du Giang Vĩ thấy vị trưởng khoa Khổng này căn bản rất biết cách nói chuyện, lại có vẻ chờ đợi, thế là hiểu mục đích của bọn họ đến đây để làm gì.
Nếu như là người bình thường nói như vậy thì Khổng Thiết Tu và giáo sư Quách sẽ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, nhưng lời này nói ra từ trong miệng của Vương Tử Quân, lại làm cho giáo sư Quách cảm thấy rất thoải mái.



Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân cũng bày biện ra quá rõ ràng, người này không những là học trò cũ của giáo sư Quách, còn là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, chuyện của hắn căn bản đều là chuyện lớn.



Khổng Thiết Tu tuy cũng tính là một nhân vật ở trường đại học Chiết Giang, thế nhưng nếu so ra thì kém Vương Tử Quân quá xa. Mặc dù hắn biết Vương Tử Quân đưa mình vào trong câu nói cũng là vì có mặt giáo sư Quách, thế nhưng vẫn tràn đầy kích động.



Giáo sư Quách nói về một số chuyện lớn của đại học Chiết Giang và một vài thông tin về cố nhân, sau đó trầm giọng nói: - Tử Quân, lần này nhà trường tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập, là một sự kiện quan trọng của đại học Chiết Giang, anh là nhân tài chủ yếu của nhà trường, nhất định không thể vắng mặt được.



Khổng Thiết Tu ngồi bên cạnh giáo sư Quách, hắn thật sự đổ mồ hôi hột. Hắn đã châm chước dùng từ một lúc lâu, không nghĩ rằng giáo sư Quách lại nói những lời như vậy, cũng không cần mở lời uyển chuyển, trực tiếp sắp xếp cho xong.



Vương Tử Quân còn trẻ, hơn nữa là người quyền cao chức trọng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người hất hàm sai khiến cho ra sắp xếp như vậy được?



"Ôi, giáo sư Quách, ngài lên tiếng không chịu khó đi đường vòng một chút được sao?"