Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1980 : Không thành công thì thành nhân (1)

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


Diệp Thừa Dân nói đến nước này thì Vương Tử Quân cũng thuận tiện phụ họa: - Bí thư Diệp, tôi cũng không muốn rời đi, thế nhưng những chuyện thế này cũng không phải do tôi quyết định.



- Vấn đề Nam Giang, tôi cần phải phản ánh rõ ràng với thượng cấp, vì càng ngày càng có nhiều người không ra gì. Diệp Thừa Dân dù cảm khái nhưng nụ cười trên mặt vẫn luôn có vài phần lạnh nhạt.



Vẻ lạnh nhạt của Diệp Thừa Dân có lẽ là vì tình thế bắt buộc, xem như đã tính trước, Diệp Thừa Dân dừng lại ở phòng làm việc của Vương Tử Quân hơn bốn phút, cũng không nói đến chuyện công tác, chỉ nói về phương diện sinh hoạt. Lúc này lão không giống như là một bí thư tỉnh ủy, giống như là một ông lão tri tâm đang lưu luyến chia tay với Vương Tử Quân.



Khi Diệp Thừa Dân rời đi, Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy cũng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, nói chuyện với Vương Tử Quân hơn một giờ.



Tuy những lời trò chuyện cũng không có quá nhiều chủ đề thực tế, thế nhưng lại biểu hiện một loại thái độ. Những thường ủy tỉnh ủy không có trở ngại trong quan hệ với Vương Tử Quân cũng dùng phương pháp này để biểu hiện ý nghĩ của mình.



Núi không thể dời nhưng sông có thể chuyển, Vương Tử Quân bây giờ rời đi, biết đâu sau này có thể gặp lại nhau. Ai cũng muốn để lại một phần tình cảm để sau này có gặp lại cũng có chút cơ sở để phát huy.



Hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân còn rất trẻ, sớm muộn gì cũng có thể tiếp tục phát triển lên trên. Trước đó bọn họ giữ khoảng cách với Vương Tử Quân căn bản cũng là vì hai bên có xung đột lợi ích, bây giờ Vương Tử Quân phải đi, bọn họ không còn xung đột gì, ai không muốn kết giao thêm vài người bạn?



- Trưởng phòng Tử Quân, tối nay nếu không có sắp xếp gì khác, chúng ta cùng nhau uống vài ly nhé? Không gạt anh, năm xưa tôi có nhận chức ở công ty sản xuất rượu, bây giờ còn giữ lại không ít rượu ngon. Đào Nhất Hành đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì mỉm cười nói lời mời.
- Rất tốt, thầy Vương khen ngợi con, nói chỉ cần con học tốt như vậy, sau này sẽ có cơ hội thi đại học. Khi thấy Trịnh Uy Quân nhắc đến chuyện học tập thì cậu bé vui vẻ hớn hở cười nói.



Trịnh Uy Quân cười ha hả, hào khí bừng bừng, hắn nói: - Tiểu Đôn Tử nhà ta thật sự rất tốt, chỉ cần con tình nguyện học tập, dù học lên đến tiến sĩ thì bố cũng có thể lo được. Con thấy chưa? Tháng sau bố và mẹ sẽ cải tạo lại quán, khi đó quán cơm nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.



Tuy bây giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng Trịnh Uy Quân dù sao cũng là một vị đại ca, đầu óc thông minh, suy xét lâu dài, hắn dùng hết tất cả biện pháp để cố gắng làm cho gia đình hiện tại của mình phát triển ngày càng tốt hơn.



- Con nghe đám bạn nói quán lớn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhà của nó trước kia cũng làm nghề này, hai ngày trước còn mua một cái túi xách rất đẹp. Những cậu con trai thích thứ gì đó thì thường xuyên mơ tưởng đến, cảm thấy rất có hứng thú.



- Con cứ chờ đấy, khi nào bố sửa quán xong, việc đầu tiên cần làm chính là mua cho con một cái túi xách như vậy, căn bản còn đẹp hơn những người bạn của con nhiều. Tiểu Đôn Tử nghe Trịnh Uy Quân nói như vậy thì căn bản hào hứng bừng bừng, sau đó nói vài câu ba ba vạn tuế với bộ dạng tung tăng như chim sẻ. Trịnh Uy Quân cùng con trai thu dọn đồ đạc, vài phút sau hắn đặt cậu con trai lên vai, chọc cho cậu bé phải cười cầu xin tha thứ, sau đó hai cha con vui vẻ đi về nhà.



Chỉ là tình cảnh ấm áp này bị một đôi mắt khác nhìn thấy được, cặp mắt này rất lạnh lùng, liên tục giữ khoảng cách một trăm mét để lặng lẽ theo đuôi Trịnh Uy Quân. Khi Trịnh Uy Quân đi về đến nhà thì cặp mắt kia mới biến mất trong màn đêm đen kịt.



Lúc này cục công an thành phố Đông Hồng có nhiều người tới lui, có vẻ rất bận rộn. Một tin tức từ văn phòng cục công an truyền đến cho các cán bộ cấp phòng nói là tối nay sẽ có một hành động, nội dung rất rõ ràng, là càn quét tệ nạn.