Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1990 : Thí xe bảo vệ tướng (2)
Ngày đăng: 02:34 19/04/20
- Nhưng nếu so sánh với phương diện đại cục thì chúng ta càng phải chú trọng đến mặt cầu thị, tôi hy vọng sự kiện vừa rồi xảy ra cần phải có câu trả lời rõ ràng, cần phải có trách nhiệm rõ ràng.
Lời nói đối chọi gay gắt của phó bí thư tỉnh ủy và phó chủ tịch thường vụ tỉnh giống như một thanh kiếm sắc đâm vào lồng ngực Lỗ Kính Tu. Lúc này tâm tư dao động của hắn càng không thể kiên định, hắn biết lúc này mình không nên do dự, nhưng ép hắn làm ra lựa chọn thì thật sự quá khó khăn.
Không ai ép Lỗ Kính Tu phải lên tiếng, nhưng ánh mắt mọi người nhìn vào làm hắn cảm thấy áp lực của mình là quá lớn. Nếu như giống như lời nói của Lý Thừa Uyên, chính mình sẽ hy sinh anh dũng nhưng chỉ đổi lấy sự phí công vô ích mà thôi, như vậy không phải là mình chết oan sao?
Lỗ Kính Tu nghĩ đến phương diện mình sẽ bị người ta trào phúng, nghĩ đến những đả kích mà mình sắp gặp phải, hắn không khỏi cảm thấy rất do dự. Hắn nhìn qua chiếc ghế trống bên kia, trong đầu càng lóe lên vài ý nghĩ u ám.
Dựa vào cái gì mà bây giờ anh còn không đến? Dựa vào cái gì mà anh ra tay nhưng tôi phải là người đến chùi đít?
Dựa vào cái gì?
Tuy trong đầu liên tục vang lên những ý nghĩ không cam lòng, thế nhưng Lỗ Kính Tu vẫn hít vào một hơi thật sâu, sau đó quyết định áp dụng những dự định trước đó của mình.
Dù sao thì sự việc này cũng do anh của Lỗ Kính Tu sắp xếp, biết đâu đứng đằng sau chính là một đại nhân vật mà gia đình mình không thể từ chối được. Nếu như mình đổi ý giữa đường, tuy có thể trốn tránh nhất thời, thế nhưng kết cục cuối cùng của mình càng thảm thương hơn.
- Bí thư Lỗ, nếu theo những lời anh đã nói, cục công an Đông Hồng bắt đầu hành động thì anh đã biết rồi sao? Giọng nói bình tĩnh của Diệp Thừa Dân vang lên làm cho người ta cảm nhận được sự uy nghiêm cực lớn.
- Đúng vậy, tôi biết rõ. Lỗ Kính Tu ngẩng đầu lên dùng giọng không chút do dự nói: - Khi đó tôi cảm thấy đây là một sự kiện cực kỳ có tính chuyên nghiệp, thế nên giao cho chuyên gia đi làm, nếu thật sự đả kích được đám người buôn lậu thì cục công an thành phố Đông Hồng ra mặt cũng không phạm sai lầm.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão chuẩn bị giải thích biết thời biết thế theo lời của Lỗ Kính Tu. Nhưng lão nghĩ như vậy mà người khác lại không nghĩ như thế, lão còn chưa kịp lên tiếng thì Chử Vận Phong ở bên cạnh đã mất kiên nhẫn nói: - Bí thư Kính Tu, anh là bí thư ủy ban tư pháp, vì sao anh không tha cục trưởng Chân Hồng Lỗi mà đi đường vòng để thực hiện chuyên án này?
Chân Hồng Lỗi vừa vào trong hội nghị thường ủy thì cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ đau thương, lúc này nghe thấy lãnh đạo nhắc đến mình, thế là càng nhìn thẳng vào Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu vốn không thèm quan tâm đến Chân Hồng Lỗi, mặc dù một năm qua biểu hiện của Chân Hồng Lỗi là cực kỳ thấp kém, thế nhưng Lỗ Kính Tu biết rõ thái độ của người này căn bản không khiêm nhường cung kính giống như những gì đang biểu hiện ra bên ngoài. Chân Hồng Lỗi là người căn bản không coi hắn ra gì, trong đầu đối phương có bản cửu chương của riêng mình, sao có thể cúi đầu xưng thần với mình được?
Nếu như là trước kia thì Lỗ Kính Tu sẽ cố gắng giải thích, nhưng bây giờ dù gì thì vò mẻ lại sứt, hắn cũng không quá quan tâm. Hắn cười lạnh một tiếng nói: - Chủ tịch Chử hỏi vì sao tôi không thông qua đồng chí Chân Hồng Lỗi, tôi cũng nói thật, trong quá trình chấp pháp chúng tôi cũng không muốn trắng trợn tuyên truyền. Thế cho nên khi mà cục trưởng Đoạn muốn báo cáo lên cho cục công an tỉnh, tôi đã lên tiếng bảo vệ cho đồng chí Chân Hồng Lỗi.
Lỗ Kính Tu nói là bảo vệ thế nhưng người nơi đây ai không phải kẻ tai thính mắt tinh? Hắn nói như vậy căn bản là không tín nhiệm Chân Hồng Lỗi.