Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1994 : Sống và chết
Ngày đăng: 02:34 19/04/20
Thử nghĩ mà xem, đối phương là cái gì mà đứng trước mặt mình? Chương Thu Mi đến nay căn bản không phục, kết quả không phục đó là câu trả lời mỉa mai Vương Tử Quân vào lúc này.
Chương Thu Mi tuy không hiểu rõ sự việc như đám người Lý Thừa Uyên, thế nhưng cũng biết lần này Vương Tử Quân khó thể xoay người. Vương Tử Quân đã là con vịt mạnh miệng khi sắp bị vặt lông, điều này làm cho Chương Thu Mi cảm thấy khinh thường và cực kỳ vui mừng.
Nếu Chương Thu Mi có thể đả kích được Vương Tử Quân, như vậy cũng gia tăng uy tín của mình. Nếu như Vương Tử Quân á khẩu không trả lời được, như vậy ngay cả chủ tịch Chử cũng phải giơ ngón tay cái lên với mình.
Một sự việc nhất cữ lưỡng tiện như vậy, Chương Thu Mi cũng không muốn buông tha. Vì vậy nàng căn bản không chút do dự, nhanh chóng đặt ra vấn đề, nàng muốn xem Vương Tử Quân có thể duy trì được bao lâu.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Chương Thu Mi, hắn nở nụ cười ung dung, sau đó nhìn đối phương rồi nói: - Đúng vậy, trưởng phòng Chương nói rất đúng, chúng tôi cũng không điều tra được con thuyền kia là khả nghi buôn lậu.
Vương Tử Quân nói làm cho vẻ mặt Chương Thu Mi càng thêm đắc ý, những lời như vậy là tự thừa nhận lời nói vừa rồi là không có chứng cứ, suy đoán lung tung. Rốt cuộc vẫn là nàng nhanh mồm nhanh miệng, nói câu đầu tiên đã ép Vương Tử Quân vào góc tường.
Chương Thu Mi căn bản cảm thấy cực kỳ có thành tựu khi lên tiếp áp chế Vương Tử Quân, có câu đuổi giặc đến cùng, nàng là một người phụ nữ, nàng cũng không muốn trở thành Sở bá vương để mọi người oán thán.
- Trưởng phòng Vương, anh đã không có chứng cứ, sao anh có thể nói đó là thuyền buôn lậu? Phải biết rằng phỉ báng cũng là một tội danh, tôi nhắc nhở anh một câu, thân phận của anh cũng không đại biểu cho cá nhân, vì vậy nói chuyện cũng nên thận trọng. Chương Thu Mi không hỗ danh là trưởng phòng tuyên truyền, lời nói ra khỏi miệng căn bản đều cực kỳ có ý nghĩa. Vương Tử Quân cười cười với Chương Thu Mi, sau đó hắn thản nhiên nói: - Cám ơn, ý của tôi là lần này căn bản không điều tra ra được, thế nhưng cũng không phải có nghĩa là trước đó con thuyền này không tham gia buôn lậu.
Vương Tử Quân nói những lời này làm cho Chương Thu Mi tức như điên, nhưng ngay sau đó thì nàng tỉnh táo lại. Vương Tử Quân có bộ dạng không nóng không lạnh, không nóng không vội, điều này làm nàng mẫn cảm ý thức được có vấn đề: Chẳng lẽ đối phương nắm chứng cứ gì trong tay sao?
Những người đàn ông này cũng không đi vào thế nhưng ánh mắt lại tập trung lên người của Chân Hồng Lỗi, ánh mắt của bọn họ không khỏi làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy hoảng loạn. Hắn vô thức nhìn Vương Tử Quân, trong ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
- Trịnh Uy Quân đã đầu thú vào tối qua. Vương Tử Quân nhìn Chân Hồng Lỗi rồi dùng giọng bình tĩnh nói.
Nhưng bây giờ giọng nói bình tĩnh của Vương Tử Quân giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho tất cả phòng tuyến của Chân Hồng Lỗi chợt tan vỡ. Tên khốn Trịnh Uy Quân kia chịu khổ nhiều ngày, bây giờ lại từ lỗ nào chui ra, ý nghĩa của sự việc Trịnh Uy Quân đầu thú là thế nào thì Chân Hồng Lỗi hiểu rất rõ.
Hầu như Chân Hồng Lỗi dùng hết lực lượng để xoay người đi chỗ khác, hắn há hốc miệng không nói được một lời.
Tuy đám người ngồi đây đều không biết Trịnh Uy Quân là ai, thế nhưng nhìn gương mặt tái nhợt của Chân Hồng Lỗi, tất cả mọi người ý thức được sự việc khác thường, thế nên biểu hiện rất khác nhau, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Chân Hồng Lỗi đi ra khỏi phòng họp, lúc này vài người đàn ông đứng bên cửa nhanh chóng tiến lên vây quanh lấy hắn. Khi Chân Hồng Lỗi bị đám người này vây quanh, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi chợt lặng lẽ xuất hiện bên ngoài phòng họp.
- Bí thư Diệp, tôi có công tác cần báo cáo với ngài. Người đàn ông kia đi vào phòng họp thì khẽ nói với Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân có biết người đàn ông kia, sau khi sự việc xảy ra với Chân Hồng Lỗi và người đàn ông này xuất hiện, lão đã ý thức được có chuyện gì xảy ra. Lão trầm ngâm giây lát, sau đó cùng người đàn ông kia đi vào trong một gian phòng họp nhỏ.