Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2001 : Chuyển cây đại thụ
Ngày đăng: 02:34 19/04/20
Vì vậy nhiều người hy vọng bây giờ tìm được bến tàu cho mình, tuy Vương Tử Quân cảm thấy dù là Diệp Thừa Dân hay những người khác đều hy vọng bảo trì được sự ổn định của Nam Giang, trên cơ bản không có điều chỉnh nhân sự quy mô lớn. Thế nhưng việc này cũng không ngăn cản được ý nghĩ của mọi người, hầu như không thể nào không cảm thấy hoảng loạn.
Nếu lòng người rối loạn thì tất nhiên sẽ phát sinh vấn đề, Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Nam Giang, hắn không muốn làm cho công tác của mình xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Vương Tử Quân trầm ngâm rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Thừa Dân, nhưng khi hắn chuẩn bị gọi điện thoại thì tiếng chuông vang lên, hắn nhìn lên màn hình báo số, sau đó khẽ nhấc máy lên tiếng: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi là Diệp Thừa Dân, vừa rồi tôi nhìn qua lịch trình được sắp xếp hôm nay, phát hiện sáng nay chúng ta phải đến họp ở khách sạn Nam Giang, tôi có một số việc cần phải trao đổi với anh. Anh xem ba mươi phút sau chúng ta gặp mặt được không? Điện thoại vừa nối thông thì bên trong đã vang lên giọng nói bình thản của Diệp Thừa Dân.
Bình thường Diệp Thừa Dân gọi điện thoại thì đều cho thư ký liên hệ, bây giờ bí thư Diệp tự mình gọi điện thoại đến, mặc dù chỉ là một hành động nhỏ, thế nhưng lại có sự khác biệt. Vương Tử Quân phỏng đoán ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, hắn chợt cười nói: - Vâng, tôi nghe lời lãnh đạo.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi suy tư về thái độ của Diệp Thừa Dân, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, Khuất Chấn Hưng đang đặt một ly trà bên cạnh Đào Nhất Hành rồi khẽ nói: - Bí thư, nửa giờ trước còn chưa có sắp xếp, vì sao không gọi điện thoại yêu cầu trưởng phòng Vương đến đây một chuyến?
Diệp Thừa Dân cũng không nói lời nào, lão khẽ cười với Khuất Chấn Hưng, rõ ràng tâm tình của lão là rất tốt, cũng không quá quan tâm đối với một câu hỏi ngẫu hứng của một cán bộ trẻ như Khuất Chấn Hưng. Đào Nhất Hành ở bên cạnh lại cười nói: - Chấn Hưng, sau này cậu không những chú ý công tác bên cạnh bí thư, còn phải chú ý đến đại cục, bây giờ trưởng phòng Vương không còn giống như trước.
Đào Nhất Hành nói đến năm chữ không còn giống như trước thì trong mắt lóe lên cái nhìn hâm mộ, còn có chút ghen ghét. Trên vị trí của hắn có thể cảm ứng được tầm quan trọng của Vương Tử Quân vào lúc này, khi Chử Ngôn Huy gặp chuyện không may thì Chử Vận Phong đang có lực lượng chống lại Diệp Thừa Dân lại như mặt trời lặn về tây, Vương Tử Quân có được sự giúp đỡ của Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, bây giờ lại là một lực lượng có xu thế chống lại bí thư Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân vừa nói vừa cười ha hả với Đào Nhất Hành, tâm tư của hắn lại chuyển lên người phụ nữ ngồi đối diện với mình. Cũng không phải người phụ nữ này quá xinh đẹp, mà người phụ nữ này căn bản không tầm thường.
Chương Thu Mi là trưởng phòng tuyên truyền, tuy không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất tỉnh ủy, thế nhưng lại tuyệt đối là người có quyền lực nhất. Trước kia khi mà nàng đang hô phong hoán vũ trong chính đàn Nam Giang làm cho người ta sinh ra cảm giác không dám coi thường.
Vương Tử Quân tất nhiên không có quá nhiều hảo cảm với một người luôn đứng sau lưng phất cờ hò reo cho Chử Vận Phong như Chương Thu Mi. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Nhưng vị trí của hai người là khác biệt, hơn nữa không liên hệ quá nhiều, thế cho nên hai bên cũng không có giao tình.
Nhưng hôm nay Chương Thu Mi lại đến tìm Vương Tử Quân, trên danh nghĩa là trao đổi ý kiến với phòng tổ chức về phương diện tăng cường tuyên truyền về sự việc trao đổi cán bộ, chẳng qua mục đích thực tế cũng không phải chỉ là như vậy mà thôi.
Chương Thu Mi nói vài câu liên quan đến công tác, sau đó bắt đầu giải thích về chuyện lần trước nàng phản ánh với thượng cấp về vấn đề của Vương Tử Quân, vẻ mặt nàng cực kỳ phẫn nộ, bộ dạng giống như đang rất ủng hộ Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại của Đào Nhất Hành, Chương Thu Mi nói tiếp: - Trưởng phòng Vương, con người đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, tôi khi đó bị đám người kia ép quá mạnh, thế cho nên mới ký tên. Ngài cũng biết rồi đấy, tôi đây cho đến bây giờ cũng không có ý gì xấu, cũng không muốn đối nghịch với anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chân thành của Chương Thu Mi, hắn không khỏi có chút xem thường. Nhưng biểu hiện bề ngoài thì vẫn cười nói: - Chị Chương, phê bình và tự phê bình chính là truyền thống tốt đẹp của đảng, ngài có ý kiến với tôi là quan tâm đến tôi, nếu tôi có khuyết điểm thì sẽ phải sửa lại, thế nên ngài cũng không nên đặt nặng trong lòng.
Chương Thu Mi nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của Vương Tử Quân, trong lòng chợt phát lạnh. Khi nàng còn định nói thêm vài lời, Vương Tử Quân chợt đứng lên nói: - Trưởng phòng Chương, tôi còn có một hội nghị cần phải tham gia, sau này chúng ta tiếp tục trò chuyện.