Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2049 : Kiếp trước gặp nhau kiếp này gặp lại (1)
Ngày đăng: 02:35 19/04/20
Vương Tử Quân tỉnh lại trong giấc mộng mông lung, hắn có chút mê man nhìn hoàn cảnh bốn phía. Tường màu hồng, hai tủ quần áo kiểu cũ thô kệch, một cái bàn cũ và khá cồng kềnh.
Vương Tử Quân dịch người, hắn cảm thấy bên dưới là tấm phản cứng, là một cái giường làm hắn sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc. Dù thế nào thì hắn cũng không quên, vì hắn căn bản đã từng ngủ trên chiếc giường thế này rất nhiều năm.
Ánh mắt Vương Tử Quân khẽ rơi lên người Liêu An Như ở bên cạnh, nàng ngủ như một con mèo nhỏ, đầu vùi sâu vào trong tay hắn.
Vương Tử Quân nghĩ mông lung, hắn nghĩ đến rất nhiều thứ, những thứ này càng làm cho hắn sinh ra mê mang, có vài phần thất lạc.
Thật hay mơ đây? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân mê mang muốn đánh vào miệng mình một cái, thế nhưng bàn tay không nhịn được lại rơi lên cơ thể lỏa lồ của Liêu An Như.
Cơ thể Liêu An Như quá mềm mại như một loại vải cực kỳ tốt, bộ ngực trắng như tuyết lại tràn đầy tính đàn hồi, cảm giác này làm cho Vương Tử Quân như quay về thời điểm đêm tân hôn, bây giờ giống như lúc hắn vừa cưới Liêu An Như làm vợ.
Tuy phần trí nhớ kia vẫn rất rõ ràng, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân lại cảm nhận được tình cảnh bây giờ thật sự đang ở Yên Chi Nam, hoặc là trong tiềm thức nói rằng đây là sự thật.
- Anh đã tỉnh rồi sao? Muốn uống nước không? Liêu An Như mở mắt ra rồi dùng giọng dịu dàng nói với Vương Tử Quân.
Những lời này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy quen thuộc, trong ký ức của hắn thì khi kết hôn với liêu an như, nửa đêm tỉnh lại không phải nàng hỏi một câu thế này sao?
Chút cảm giác lạ lẫm này từ đâu mà đến? Vương Tử Quân không phải là người không có lý trí, lúc này hắn coi như có một loại cảm giác hoài nghi, thế nhưng lại nhanh chóng thả lỏng tâm tư dưới sự dịu dàng của Liêu An Như. Hắn khẽ nói: - Trong giấc mơ em không phải hiền lành mà đặc biệt hiền lành, dù là sự việc trong nhà hay bên ngoài, căn bản đều không mấy khi nổi giận...
Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh cuộc sống như khắc trong óc và cực kỳ chân thật với Liêu An Như, lời nói càng ôn hòa dịu êm.
- Anh nói thật sao? Con trai tắm sông còn thiếu chút nữa thì chết đuối à? Liêu An Như nghe Vương Tử Quân nói đến chuyện con trai tắm sông thì vẻ mặt trở nên rất căng thẳng, giống như lúc này con trai là có thật vậy.
- Đúng vậy, khi đó Chấn Giang đi tắm sông, nếu không phải được dì Triệu trong thôn phát hiện ra, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn. Vì nguyên nhân như vậy mà trước nay em chưa từng đánh con bao giờ đã ra tay cho nó một trận đòn, ngay cả anh cũng không cản được.
Liêu An Như trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chuyện này nếu là thật, em tuyệt đối sẽ đánh mạnh tay hơn so với giấc mộng của anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Liêu An Như, hắn chợt nở nụ cười: - Chỉ là nằm mơ mà thôi, em làm gì chăm chú như vậy?
"Là giấc mơ sao?" Liêu An Như cảm thấy tràn đầy chờ mong, tuy lời nói của Vương Tử Quân làm cho nàng sinh ra cảm giác không chân thật, thế nhưng từ sâu trong lòng nàng lại hy vọng sự việc này phát sinh mà không muốn nó là một giấc mơ.
Liêu An Như không những hy vọng về đứa con Chấn Giang, còn muốn Vương Tử Quân cả đời là một giáo viên sống lẳng lặng bình thường ở Yên Chi Nam. Dù sao thì trong giấc mơ kia Vương Tử Quân không phải là người lấp lánh ánh hào quang như bây giờ, Liêu An Như tin tưởng mình nhất định sẽ đối xử tốt với hắn.