Bí Thư Trùng Sinh
Chương 205 : Kéo hoàng đế xuống ngựa
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Ngay sau đó bữa tiệc tiếp đãi chủ tịch thành phố Hoàng Long Chương không có thông báo cho Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng họp thì Tiếu Tử Đông lén lút bắt chặt tay, những người khác lại căn bản không quan tâm đến Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương.
Tôn Hạ Châu đến đón chào có chút bối rối, đối với những thư ký thì căn bản không biết được nội dung của hội nghị, nhưng sự kiện Vương Tử Quân và Hoàng Long Chương lớn tiếng đã truyền đi xôn xao. Chủ tịch Hoàng nổi giận muốn đuổi Vương Tử Quân ra khỏi thành phố Hồng Ngọc, đây là tin tức xôn xao huyện ủy.
Mới vừa rồi đám người huyện ủy còn đang dùng trăm phương ngàn kế để lôi kéo Tôn Hạ Châu, bây giờ bọn họ đã không còn quan tâm, ánh mắt nhìn về phía Tôn Hạ Châu giống như nhìn một động vật sắp tuyệt chủng.
Thư ký của một vị lãnh đạo đã bị phán quyết tử hình, như vậy cũng bị phán quyết tử hình theo, thế cho nên lúc này Tôn Hạ Châu cực kỳ sợ hãi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bối rối của Tôn Hạ Châu, hắn khẽ gật đầu. Tôn Hạ Châu có phản ứng như vậy thật sự nằm trong dự đoán của hắn, cán bộ trẻ tuổi cần phải được mài giũa, có thể gặp nguy mà không loạn, gặp loạn không sợ hãi, như vậy mới có thể liên tục đề cao cảnh giới. Nhưng bí thư Vương hình như đã quên, Tôn Hạ Châu bây giờ còn trẻ, nhưng chính bí thư Vương cũng trẻ không kém.
- Bí thư Vương, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Tôn Hạ Châu nhìn vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm gì của Vương Tử Quân, hắn không nhịn được phải dùng giọng lo lắng hỏi.
- Không làm gì cả, tôi rất nắm chắc tâm lý, như thế này đi, cậu đi gọi Trương Tân Dương đến đây cho tôi.
Vương Tử Quân vỗ vai Tôn Hạ Châu rồi thản nhiên nói.
Tin tức Vương Tử Quân bị chủ tịch Hoàng Long Chương điểm danh phê bình, lại có ý muốn đẩy Vương Tử Quân về tỉnh giống như một cây bồ công anh chín đỏ bên góc tường, chỉ cần có chút gió động cỏ lay là ai cũng biết, tin tức như hạt giống văng đi khắp thế giới, cũng không lâu sau thì tất cả cán bộ cơ quan đã biết đến chuyện này. Vương Tử Quân giống như một diễn viên nổi tiếng, được đủ mọi loại người đàm luận say sưa. Rất nhiều người tỏ ra vui sướng vì Vương Tử Quân sắp phải ra đi, nhưng càng có không ít người bóp cổ tay thở đài, những năm nay tiền vung ra có thể sai khiến được quỷ thần, có tiền làm hậu thuẫn thì tha hồ làm loạn.
Đám người trong huyện biết rõ anh em nhà họ Thịnh là ai, lúc này có thể gây khó khăn khủng bố cho một vị bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy, không những bị mắng mà có thể bị điều đi, điều này làm cho đám người cảm thấy không cam lòng, nhưng biết phải làm sao hơn? Bọn họ căn bản không có chút quyền lên tiếng với những sự việc bất bình đẳng như vậy.
Trong màn đêm, trong một căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng ở đường Đông Giao của huyện Lô Bắc, đây vốn là nhà dành cho chủ tịch Hoàng Long Chương nghỉ ngơi. Lúc này hắn đang lười biếng nằm trên một chiếc ghế được chạm trổ long phụng, bên cạnh hắn có hai cô gái vừa dậy thì, hai cô gái một trái một phải đang đấm lưng cho hắn.
Cô gái bên trái có vẻ xuất chúng, làn da toàn thân được ánh đèn chiếu lên như mật ong, giống như một con nai con từ trong rừng rậm chạy ra, toàn thân bùng lên một luồng khí tức hoang dại. Hai chân nàng rất thon dài và tràn đầy co dãn, vai của nàng dịu mềm cũng giống như eo, bộ ngực đứng thẳng kiêu ngạo giống như hai quả táo rắn chắc, khó thể bắt bẻ. Nàng có một cặp mày kiếm, hai môi mỏng càng giống như phụ trợ cho hai hàng mi cong vút, một cặp công my đẹp với hai môi quyến rũ, điều này làm cho nàng trở nên cực kỳ gợi cảm.
Cô gái bên phải rõ ràng có cách ăn mặc cực kỳ tỉ mỉ, tuy là mùa xuân nhưng hơi ấm khó thắng khí lạnh, khốn nổi cô gái ăn mặc cực kỳ lớn gan, bên trên là một chiếc áo lông cừu màu xanh nhạt, bên dưới là một chiếc váy đen rất ngắn, đeo một cặp hoa tai màu trắng, cực kỳ ngăn nắp, mê hoặc lòng người.
- Ha ha ha, chủ tịch Hoàng, hôm nay thật sự sảng khoái, chủ tịch Hoàng ra tay cực kỳ lanh lẹ, đuổi đám ruồi bọ ra ngoài, thật sự là rất tốt.
Quách Vạn Thần nâng ly rượu lên cười ha hả mời chủ tịch Hoàng.
Hoàng Long Chương gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn nâng ly rượu đỏ tươi như máu lên, sau đó khẽ nhấp một ngụm, lại dùng lời thấm thía nói:
- Đối với những tên cuồng vọng thì tuyệt đối không nên mềm tay, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải đánh chết ngay. Anh Quách, lần này tổ chức tốt, tôi cơ bản là thỏa mãn, nhưng tôi cũng phải phê bình anh hai câu.
Quách Vạn Thần vội vàng đứng lên, hắn là người của Hoàng Long Chương, tất nhiên sẽ không sợ những lời phê bình của chủ tịch, ngược lại trên mặt còn có chút chờ mong. Hắn là một cấp dưới của lãnh đạo, nếu như lãnh đạo có thể nói ra lời răn dạy, nói rõ hắn không xem anh là người ngoài, nếu không thì sẽ nói toàn những lời khách khí, như vậy anh cũng chẳng phải là chút nước tiểu đựng trong bình. Cái này nghe qua thì có vẻ không bình thường, giống như một người đi trên phố mua đồ, chú ý vài ba món, xem xét soi mói, cuối cùng thì trả giá và mua được vài thứ, nhưng cũng có những người chỉ liếc mắt nhìn qua rồi bỏ đi, căn bản không thèm hỏi một câu, đó là những thứ đó không lọt vào mắt của anh.
- Tiểu Quách, cậu công tác có ý nghĩ, cũng có thủ đoạn, thế nhưng có một điều tôi cần phê bình cậu, đó là quá nhân từ và nương tay. Tôi để cậu lại huyện Lô Bắc làm gì? Còn không phải để cậu trợ giúp Thanh Long phát triển mạnh ở đây sao? Cậu thì quá hay rồi, lại bị một tên bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi dắt mũi dẫn đi. Hừ, cũng không biết cậu làm phó bí thư nắm khối tư pháp như thế nào, tên kia có thứ gì để ép cậu?
Hoàng Long Chương phê bình tuy nghiêm khắc nhưng âm thanh lại như gần như xa, lại mang theo chút thân cận của người nhà với nhau.
- Chủ tịch Hoàng, tôi sai rồi, tôi không nên lo trước nghĩ sau, không quả quyết. Anh cứ yên tâm, Quách Vạn Thần tôi xin đảm bảo với anh, sau này sẽ tuyệt đối không để một chuyện tương tự thế này phát sinh.
Quách Vạn Thần ngẩng đầu ưỡn ngực nói lời đảm bảo với Hoàng Long Chương.
- À, vậy là tốt, ngày mai sau khi tôi ddi, cậu tranh thủ thả Thanh Long ra, còn chuyện của Tiểu Hổ, cậu từ từ giải quyết.
Hoàng Long Chương bị hai bàn tay không xương của hai cô gái non tơ xoa bóp làm cho ngứa ngáy, chỉ cảm thấy cơ thể có phản ứng theo bản năng, hắn vừa nói vừa tiện tay kéo một cô gái vào lòng, ôm vào ngực, vuốt ve đùi. Hắn không kìm lòng được phải hít vào một hơi thật sâu, nếu nói hắn chưa từng thấy qua mỹ nữ thì cũng không đúng, nhưng lúc này một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt dưới đáy lòng, hắn liên tục dùng tay khiêu khích cô gái ở trong lòng, lại nói vài câu với cô gái bên cạnh, thật sự rất sung sướng.
Cô gái ở bên cạnh giả vờ ghen, nàng nhếch miệng nhỏ nhắn lên rồi dùng giọng không vui nói:
- Xem ra ngài sắp mất hồn rồi.
Hoàng Long Chương thấy thế thì cười hì hì nói:
- Ta mất hồn thì cô em phải tự gọi nó về.
Quách Vạn Thần thấy vẻ mặt khó thể chịu nổi giống như khỉ ăn ớt của Hoàng Long Chương, hắn biết rõ chủ tịch Hoàng đang vội vàng hưởng thụ cuộc sống, thế là nở nụ cười hì hì hiểu ý, sau đó nói:
- Chủ tịch Hoàng, lúc này cũng không còn sớm, anh đã đi cả ngày, cần phải bảo trọng thân thể, tôi cũng không muốn quấy rầy anh, mong anh nghỉ ngơi cho tốt.
Quách Vạn Thần vừa nói vừa phất phất tay với hai cô gái hầu hạ bên cạnh Hoàng Long Chương, để cho hai cô gái dìu chủ tịch Hoàng đi nghỉ ngơi.
Quách Vạn Thần đảo mắt qua cơ thể của hai cô gái mà không khỏi có chút lo lắng, thầm mắng chủ tịch Hoàng thứ gì cũng tốt, chỉ là có sở thích với gái còn trẻ măng, thật sự là khó nói nên lời. Nghe nói Hoàng Long Chương từng dõng dạc lên tiếng, thượng đế không phải là vạn năng, vì lão chỉ có thể sáng tạo ra xử nữ, mà đàn ông thì có thể sáng tạo ra đàn bà.
Sau khi chờ Hoàng Long Chương rời đi, Quách Vạn Thần khẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, hắn giống như thấy được tình huống Vương Tử Quân dọn đồ đạc ảm đạm rời khỏi huyện Lô Bắc.
- Bí thư...Bí thư Vương...
- À, chủ tịch Tôn, nghe nói anh và chủ nhiệm Tiếu Tử Đông đã đổi vị trí cho nhau, thế nên anh cũng quản cả sự vụ cơ quan nữa phải không?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Tôn Hạo, sau đó dùng giọng bình tĩnh nói.
Thay đổi vị trí với Tiếu Tử Đông? Tôn Hạo đứng đó thầm nghĩ, cảm thấy điều này phải xem tuyến trên có đồng ý hay không, hắn vô tình không đoán ra ý nghĩ thật sự của Vương Tử Quân, thế là hắn cười ha hả nói:
- Không có chuyện này, cảm ơn bí thư Vương quan tâm.
- À, thì ra là tôi nói đùa, anh đã không chịu trách nhiệm với văn phòng huyện ủy, tôi đây có đổi lái xe hay không, có liên quan đến anh sao? Chẳng lẽ không buộc chặt đũng quần thì có thể lên mặt à?
Giọng điệu của Vương Tử Quân chợt biến đổi, ngón tay chỉ về phía Tôn Hạo.
Vẻ mặt Tôn Hạo chợt trở nên đỏ tím, hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại không nể mặt mình như vậy, đứng trước mặt mọi người mà hắn cảm thấy mình giống như muốn nổ tung ra.
- Anh...Anh...
Tôn Hạo chỉ vào Vương Tử Quân, âm thanh run rẩy, hắn muốn lớn tiếng dạy bảo Vương Tử Quân, nhưng lúc này một câu cũng không nói nên lời.
Thái Thần Bân thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì trên mặt có chút kích động, lúc này nghe thấy bí thư nói lời lỗ mãng vì mình, trách móc Tôn Hạo không chút khách khí thì trong lòng càng vui sướng. Bí thư chính là bí thư, tuy bây giờ đã rơi xuống thung lũng nhưng vẫn không phải là loại người mà Tôn Hạo thích làm gì thì làm.
- Chủ tịch Tôn, trước đó tôi đã kéo một vị cục trưởng cục công an xuống, cảm thấy còn chưa đã ghiền, tôi cũng đang nghĩ xem, nếu tôi cam lòng, có thể kéo một vị phó chủ tịch xuống ngựa hay không, có phải cảm giác này rất tuyệt không?
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Tôn Hạo rồi dùng giọng thản nhiên ói.
Uy hiếp, lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, Tôn Hạo biết bản thân của mình không sạch sẽ, biết mình nên bỏ đi ngay, nếu đối phương lợn chết không sợ nước nóng mà quấn lấy mình, sợ rằng cũng không đáng.
- Vương Tử Quân, huyện ủy cũng không phải là nơi cho anh nói bậy bạ, tôi đi tìm bí thư Hầu nói lý lẽ.
Tôn Hạo nói rồi xoay người đi về phía phòng làm việc của Hầu Thiên Đông.
Đám người chung quanh thấy Tôn Hạo bỏ đi thì cũng không dám động vào Vương Tử Quân, thế là chỉ sau nháy mắt thì chim thú đã tán loạn khắp nơi.
- Bí thư Vương, tôi xin làm kiểm điểm với anh, tôi không nên khắc khẩu với người ta, đầu óc nóng lên thì động tay động chân...
Thái Thần Bân nhìn đám người đang tán đi, sau đó trầm giọng nói lời kiểm điểm với Vương Tử Quân.
Tôn Hạ Châu thấy vẻ mặt kiểm điểm của Thái Thần Bân thì chặn lại: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Bí thư Vương, điều này cũng không trách được Thần Bân, thật sự là tên Triệu Lai Vượng kia nói năng không ra gì, nếu không Thần Bân sẽ không ra tay.
- Tôi biết rồi, nhưng này Thần Bân, động tay chân cũng không phải một biện pháp tốt để giải quyết vấn đề. Sau này cậu cần phải cân não nhiều hơn.
Vương Tử Quân vỗ vai Thái Thần Bân rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn cầm một điếu thuốc lên, chuẩn bị châm lửa thì có người gõ cửa, Trương Tân Dương bước vào với vẻ mặt tức giận.
- Bí thư Vương, bọn họ đã thả Thịnh Thanh Long ra ngoài, nói là không đủ chứng cứ, Quách Vạn Thần tự mình đến cục công an đôn đốc, cục trưởng cũng phải khuất phục trước áp lực của Quách Vạn Thần.
Trương Tân Dương nói đến đây thì đấm mạnh lên tường.
Thịnh Thanh Long được thả, đây cũng không phải là điều gì nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, lúc này mình sắp là một người phải ra đi, Liên Giang Hà dù có cảm kích với mình cũng không thể nào vì vậy mà chống đối với một kẻ nắm Thượng Phương Bảo Kiếm như Quách Vạn Thần.
- Đúng là ra tay khá nhanh.
Vương Tử Quân cầm lấy bình trà châm nước cho Trương Tân Dương, sau đó hắn nói tiếp:
- Chuyện kia thế nào rồi?
- Bí thư Vương, đã cơ bản điều tra rõ ràng, đây là những người đã từng bị cơn quan công an bắt giữ.
Trương Tân Dương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì vẻ mặt có chút vui mừng, hắn không ngờ Vương Tử Quân có thể nhìn nhận sự việc chính xác như thế. Hắn thầm cảm thấy may mắn, may mà mình biểu hiện rất lý trí, kiên quyết đứng bên cạnh bí thư Vương.
- À, cực kỳ tốt!
Vương Tử Quân tiếp nhận xấp tài liệu của Trương Tân Dương rồi nhìn vào chăm chú.